Vậy nên khi Kiều Nhã Nguyễn tìm từ nhà Thủy An Lạc đến khách sạn, lại từ khách sạn chạy bệnh viện thì liền thấy một màn như vậy. Sở tổng đang cẩn thận đút cháo cho ai kia, cứ đút một thìa lại lau miệng một lần, nhìn kiểu gì cũng giống đang bón cho trẻ con ăn.
Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được mà rùng mình một cái, quả nhiên Sở tổng hạ phàm cũng thật khác người.
Thủy An Lạc nhanh mắt trông thấy Kiều Nhã Nguyễn đang đứng ở cửa vội vẫy tay với cô nàng: "Lão Phật Gia, sao tự dưng lại tới đây?"
Kiều Nhã Nguyễn nhún nhún vai bước vào: "Đến nhà mày thì thím Vu bảo mày đi dự tiệc, đến khách sạn mới biết chuyện vừa xảy ra nên tới đây! Mày không sao chứ?"
Thủy An Lạc khẽ nhún vai, người có chuyện không phải là cô mà là cái con mẹ động kinh kia.
Sở Ninh Dực thấy Kiều Nhã Nguyễn tới và Thủy An Lạc cũng ăn được kha khá cháo rồi nên anh đứng dậy nhường lại không gian cho hai người, đi giải quyết chuyện của mình.
Kiều Nhã Nguyễn thấy Sở Ninh Dực đi ra, không nhịn được chậc chậc hai tiếng: "Sở tổng nhà mày chu đáo thật đấy! Tao còn tưởng mày bị thương đến mức không chữa nổi, cần phải có người đút cho ăn nữa cơ.”
"Đệt! Mày mới bị thương không chữa nổi ấy?" Thủy An Lạc nói rồi định vén chăn bước xuống giường. Nhưng vừa cúi đầu đã thấy một đôi giày đế bằng mới ở dưới đất, cô có chút giật mình. Vậy ra chuyện ban nãy Sở Ninh Dực không bảo chú Sở đi làm chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888644/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.