Một cơn gió lạnh thổi qua giữa hai người họ, Thủy An Lạc chỉ mặc một chiếc sườn xám ngắn cho nên khó tránh khỏi việc cảm thấy hơi lạnh một chút.
Sở Ninh Dực vẫn nhìn cô chăm chú, chú ý từng động tác của cô.
Trừ uy hiếp ra thì anh biết làm gì nữa?
Bắt đầu từ lúc nào mà đối với cô, anh chỉ biết dùng loại thủ đoạn uy hiếp này?
Trước lúc Thủy An Lạc kịp run lẩy bẩy vì lạnh, Sở Ninh Dực đã cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô, sau đó ôm cô lên xe.
"Có lẽ là vậy đấy Thủy An Lạc!" Sở Ninh Dực đẩy cô vào xe nhưng không đi ngay, hai tay của anh đè ở cửa còn nửa người cúi vào trong xe: "Trừ em ra, không có bất cứ ai đáng để anh uy hiếp cả!" Sở Ninh Dực đè thấp giọng nói rồi mới đứng lên đóng cửa xe lại, sau đó vòng qua phía bên kia của chiếc xe lên xe.
Thủy An Lạc thấy anh nói vậy, cả người khẽ run lên một cái, cô run không phải vì lạnh mà là vì bị anh dọa sợ, cho tới bây giờ Sở Ninh Dực chẳng phải uy hiếp bất cứ ai, vì lúc nào anh cũng trực tiếp ra tay luôn.
Thủy An Lạc tự giễu nghĩ, thế này có xem như cô là ngoại lệ không nhỉ, cô là ngoại lệ đối với Sở Ninh Dực ư.
Sau khi Sở Ninh Dực bước lên xe, chú Sở liền lái xe đi luôn.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn ra ngoài, rõ ràng đang muốn trốn tránh anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu sửa lại nút áo sơ mi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888634/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.