Chương trước
Chương sau
Sở Ninh Dực một tay xoay bút, một tay cầm di động, một tai nghe cấp dưới báo cáo, một tai nghe điện thoại.
Nghe Phong Phong chất vấn, Sở Ninh Dực hơi nhếch mép nói: "Chẳng qua là cảm thấy IQ cao quá mà không có chỗ sử dụng là một chuyện rất nhàm chán thôi."
Khóe miệng Phong Phong giật giật, anh ta biết là Sở Ninh Dực đang muốn trả thù lại câu tối qua anh ta nói, nhưng có cần phải ác đến thế không.
"Sở Đại, tôi sai rồi được chưa?" Phong Phong kêu than.
"Không còn kịp nữa rồi." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
"Sở Đại à, không biết yêu thì phải học. Cậu trả thù tôi như thế thì có ích lợi gì chứ!" Phong Phong phẫn nộ nói.
"Trả thù cậu sẽ khiến tôi vui vẻ. Cậu biết mà, dạo gần đây tôi nhiều chuyện phiền lòng quá. Mà cậu còn không bằng Bạch Nhị đâu nhé, chí ít cậu ta đáng thương hơn cậu nhưng cũng có gọi điện tới chất vấn tôi đâu." Chiếc bút trong tay Sở Ninh Dực rớt xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Trọng điểm của Bạch Dạ Hàn là Thủy An Lạc, đây chính là điểm khiến anh cảm thấy khó chịu nhất, thế nên anh đã nhận hộ cậu ta ba vụ kiện khó nhằn nhất của thành phố A này.
Khó chịu?
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn chiếc bút rơi dưới đất, anh luôn để ý xem bên cạnh Thủy An Lạc có người đàn ông khác hay không, một Mặc Lộ Túc thôi đã đủ khiến anh phiền lòng rồi, nhưng nguyên nhân khiến anh phiền muộn như thế là gì nhỉ?
"Sở Tổng, Sở Tổng!" Có người bỗng gọi anh.
Sở Ninh Dực cúp điện thoại rồi nhìn người quản lý vừa mới gọi mình, "Sao thế?"
"Anh xem nếu phương án này khả thi, bọn tôi sẽ lập tức tiến hành làm, tốt nhất là nên hoàn thành việc tổ chức lại công ty trước khi vụ án nổ Viễn Tường kết thúc, nếu không sau này sẽ rất phiền toái." Người quản lý phụ trách về vụ của Viễn Tường cung kính nói.
Sở Ninh Dực gật đầu, đưa tay nhận lấy tài liệu của anh ta, "Anh cứ về trước đi, sau ba giờ quay trở lại đây."
"Vâng."
Sau khi quản lý đi rồi, Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn bản kế hoạch trong tay. Cô nhóc kia lần này đúng là bị anh chọc tức thật rồi, thậm chí quên luôn cả việc trong tay anh vẫn còn nắm giữ sinh tử của Viễn Tường.
Sở Ninh Dực lẩm bẩm, "Rốt cuộc là sai ở đâu?" Sở Ninh Dực nói xong liền mở máy tính lên, sau đó vô thức gõ một hàng chữ vào khung tìm kiếm, chờ đến khi anh định thần lại mới nhận ra, không ngờ mình lại gõ cái dòng: Phụ nữ tức giận thì nên làm gì?
Phụ nữ tức giận thì phải làm gì đây?
Không ngờ anh lại đi hỏi cái câu vớ vẩn này, anh đúng là đồ ngốc mà.
Sở Ninh Dực đẩy laptop ra, sau đó đứng dậy bước đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xe cộ tấp nập qua lại bên ngoài, hàng lông mày đang nhíu lại và đôi mắt thâm thúy đều lộ rõ tâm trạng không vui của anh lúc này. Cuối cùng sau khi suy nghĩ một hồi anh mới gọi vào một dãy số.
Kiều Nhã Nguyễn vừa mới thu dọn xong các thứ, đang định đến thư viện tìm sách đọc, cho nên khi nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực, cô thấy rất kỳ lạ, "Sở Tổng?" Kiều Nhã Nguyễn tò mò gọi một tiếng.
Nghe thấy giọng của Kiều Nhã Nguyễn, Sở Ninh Dực nhất thời có chút quẫn bách, vì anh không biết mình muốn nói gì, càng không hiểu tại sao mình lại gọi vào số điện thoại này.
"Tôi, muốn hỏi về chuyện ở trường học của Thủy An Lạc mấy năm nay, còn cả chuyện... vì sao cô ấy lại tức giận như thế nữa?" Sở Ninh Dực hỏi xong, như thể đã dùng hết sức lực mình có.
Đây là lần đầu tiên Sở Ninh Dực hỏi chuyện người khác, đã thế còn dùng cái giọng điệu không chắc chắn, lại vừa bất đắc dĩ và ấm ức như thế kia để hỏi nữa.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.