Thủy An Lạc kích động nhìn thím Vu, trong lòng cảm kích muốn phun trào.
"Nhưng Sở Ninh Dực có biết không ạ?"
Thím Vu xách đồ đi theo Thủy An Lạc lên lầu, hừ một tiếng: "Mặc kệ cậu ấy, dù sao thì phu nhân bảo tôi chăm sóc cho tiểu thiếu gia, thế nên tiểu thiếu gia ở đâu thì tôi sẽ ở đó."
Thím Vu nghĩ đến chuyện An Phong Dương nói hôm qua, lại càng cảm thấy thiếu gia nhà bà thật thiếu dạy dỗ, nên có người quản lý cậu ấy mới được.
Thủy An Lạc vào trong nhà, đặt Tiểu Bảo Bối vào chỗ dành riêng cho cậu nhóc, vì lúc trước có Kiều Nhã Nguyễn ở nên gian phòng rất sạch sẽ, không cần phải quét tước gì cả. Thủy An Lạc bước tới kéo rèm lên, ánh mặt trời lập tức chiếu vào, khiến cả căn phòng có thêm chút sức sống.
***
Ánh mặt trời rọi vào phòng khiến người đàn ông say mèm cả đêm nhịn không được nhíu mày.
Sở Ninh Dực tỉnh lại, đập mạnh lên trán mình một cái. Rèm cửa còn chưa vén lên, anh không khỏi trách cứ sự sơ xuất của thím Vu, nhưng đến lúc anh ra ngoài mới phát hiện, trong nhà... đừng nói là thím Vu, ngay đến Tiểu Bảo Bối còn chưa biết đi cũng không thấy đâu nữa cả.
Sở Ninh Dực chấn kinh, một dự cảm xấu xộc thẳng lên não, lời trách móc của Thủy An Lạc một lần nữa lại tràn vào cái đầu đang nhức nhối của anh. Anh vội vàng lên lầu rửa mặt, đang định ra khỏi nhà lại nhìn thấy chú Sở đang đặt tay lên chuông trước cửa nhà.
"Sao vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888622/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.