Tiểu Bảo Bối uống sữa xong, thỏa mãn chẹp chẹp cái miệng nhỏ. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con, có nên đi xin anh không nhỉ?
Nghĩ rồi, cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lão Phật Gia nhà mình.
Lúc này trong căng-tin của trường học không có nhiều người, ngoài những người ở lại trường để nghiên cứu và ôn tập ra thì đại khái cũng chỉ còn mỗi mình Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn nghe Thủy An Lạc kể lể xong, không nhịn được mà thầm phỉ nhổ hai cái đứa không biết xấu hổ mà show ân ái khắp nơi này, "Xì, tao nói này, mày để ý một chút tới tâm trạng một kẻ FA như tao được không hả?" Kiều Nhã Nguyễn bực tức nói, "Mày đây là đang khoe mày có bạn trai chứ muốn thuần túy cái méo gì?"
"Hừm, rốt cuộc thì mày có hiểu không hả?" Thủy An Lạc cũng phát cáu lên.
"Hơ, tao chỉ biết là tao không có bạn trai thôi, còn mày thì sao, có bạn trai rồi còn muốn trong sáng thuần túy. Người đàn ông của mày không giúp mày giải quyết vấn đề thế chẳng lẽ để tao giúp mày chắc?" Kiều Nhã Nguyễn lại hừ lạnh một tiếng, ăn một miếng cơm rồi nói: "Haiz, mày nói xem có phải trường đối xử với bọn mình qua loa đại khái quá rồi không, kể cả có ít người đi chăng nữa thì cũng đâu cần nấu đồ ăn khó ăn thế này chứ?”
"Mày đang ăn ở khu nhà phía Nam à? Cơm ở đó mà mày cũng nuốt được hả?" Thủy An Lạc nói rồi bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy, khó khăn lắm mới thấy thằng nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888602/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.