Thủy An Lạc đang ở trong chăn nghe thấy vậy, không nhịn được lại thò đầu ra nhìn Sở Ninh Dực.
"Biết rồi, tôi xuống ngay đây." Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo, sau đó lại chỉnh lại chăn cho Thủy An Lạc, "Ngủ thêm lát nữa đi, em không cần phải xuống đâu."
Thủy An Lạc chớp mắt gật đầu, nhìn Sở Ninh Dực đi rồi cô mới túm chăn ngồi dậy, hình như Sở Ninh Dực cố tình không muốn cho cô xuống thì phải.
Sở Ninh Dực nhàn nhã đi xuống lầu. Ba anh đang bế Tiểu Bảo Bối chơi đùa. Thằng nhóc này trước giờ nhìn người đều rất chuẩn, luôn biết mình nên phải nịnh ai, nên lúc này đang toe toét miệng cười nịnh nọt ông nội mình. Còn với những người mà thằng bé thấy không cần phải nịnh thì sẽ đối đãi lạnh lùng y như anh vậy.
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn, thấy trên cổ con trai bỗng có thêm một chiếc vòng ngọc, chẳng trách thằng con anh lại nịnh ông nó ghê như vậy. Ba anh vốn rất thích miếng ngọc này, đó là một miếng ngọc quý mà ông phải tốn hơn nghìn vạn mới mua về được, kể cả anh cũng mới chỉ được thấy có mấy lần. Không ngờ lần này ông lại dễ dàng cho thằng bé như vậy.
Sở Ninh Dực thản nhiên đi tới, ngồi xuống trước mặt hai ông bà.
"Thằng bé đáng yêu hơn con hồi còn nhỏ nhiều." Sở Mặc Bạch bế cháu, vui vẻ chơi đùa với cu cậu.
Sở Ninh Dực thầm nghĩ, hồi đó ba cũng đâu có đối xử với con tốt như vậy đâu!
Tâm trạng của Sở Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888599/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.