Sở Ninh Dực đang muốn vươn tay ôm lấy cô nhưng nghe thấy cô nói thế lại từ từ thu tay lại, giờ đang là mùa hè, mặt đất tuy lạnh nhưng cũng không đến mức hại đến thân thể, nên nếu cô thích nằm bò ra đó thì anh cũng không có ý kiến gì.
"Anh đi ra ngoài." Hai chân Thủy An Lạc hơi run lên, côn không kìm được phẫn uất nói.
Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày lại, sau đó ngồi xổm xuống nhìn cô.
"Thủy An Lạc này, có cần tôi tìm cho em một cái vỏ không?" Rõ ràng là biết cô đang trốn tránh điều gì, nhưng Sở Ninh Dực vẫn thích thú và cố tình trêu chọc cô. Chuyện này giống như mình lấy lại được chén sủi cảo mà mới đầu mình không thích cho lắm, nhưng mà lại thích đồ ăn kèm của nó. Chỉ là ngày nào cũng nhìn chén sủi cảo ấy, dần dần lại có cảm giác muốn ăn, nhưng mà chén sủi cảo đó lại không vui. Anh muốn ăn nhưng tôi không cho anh ăn đấy, tôi muốn đi tìm người khác ăn tôi. Cho nên, trong cơn tức giận anh đã ăn sạch chén sủi cảo đó. Mà mùi vị này, tuyệt vời hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
"Đứng dậy đi, để anh xem có bị thương không nào. Vốn đã xấu rồi, ngã sấp mặt thế nhỡ hủy dung luôn thì làm sao?" Sở Ninh Dực nói xong, vươn tay xốc người cô dậy sau đó bồng lên.
Thủy An Lạc vùi mặt vào lồng ngực anh, nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên. Mất mặt quá, mất mặt quá đi thôi, chuyện này còn mất mặt hơn là bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888522/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.