Trái tim Thủy An Lạc rung lên một nhịp, ký ức trên xe lần trước một lần nữa ùa tới, khiến cho cô không thể ngừng giãy giụa.
"Buông ra, Sở Ninh Dực, anh thả tôi ra." Thủy An Lạc gào lên, hai tay hai chân ra sức vùng vẫy.
Hai tay Sở Ninh Dực thì đè chặt cổ tay Thủy An Lạc, còn hai chân thì chặn lấy đôi chân đang giãy giụa, ánh mắt anh nhìn cô có vài phần quyết liệt: "Thủy An Lạc, có một số chuyện tôi đã cho em cơ hội, cũng đã cho em thời gian, nhưng chính em lại không biết quý trọng. Như vậy, không bằng giờ tôi sẽ lấy lại hết tất cả những thời gian và cơ hội đó."
Thủy An Lạc nghe xong hơi ngẩn ra, thân thể lập tức bị anh khống chế, hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi.
Cơ hội? Cơ hội gì?
Thời gian? Thế là thế nào?
Không đợi cô nghĩ thông, người đàn ông phía bên trên đã cúi xuống hôn lấy cổ cô, dẫn tới một trận tê dại khó nói thành lời. Thủy An Lạc càng giãy giụa, cảm giác ấy lại càng mãnh liệt. Nhưng cô không hề biết rằng, cô càng vùng vẫy, Sở Ninh Dực lại càng thêm hưng phấn và càng mất lý trí hơn.
"Rẹttttttt!!!!"
Tiếng vải bị xé vụn vang lên khiến Thủy An Lạc cảm thấy sợ hãi trong lòng. Nhưng Sở Ninh Dực dường như không hề cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể cô. Anh chỉ tập trung vào việc của mình, tâm trí của anh hoàn toàn bị mất khống chế chỉ vì ba từ "tìm đàn anh" kia.
Chỉ cần cô ấy đi, cô ấy sẽ tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888520/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.