Sau một hồi quằn quại, Thủy An Lạc ra sức vỗ vỗ mặt mình, vừa ngẩng đầu lên trước mặt đã xuất hiện một hộp sữa tươi, Thủy An Lạc nhìn người đưa sữa cho mình, sau đó kiêu ngạo quay ngoắt sang một bên.
Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc, dúi hộp sữa vào trong tay cô.
"Tủi thân à?"
Thủy An Lạc tiếp tục ngoảnh đầu không nhìn đến anh, cuối cùng định đứng dậy rời đi, nhưng Sở Ninh Dực đã vươn tay kéo cô lại, không cho cô đi đâu cả.
"Thủy An Lạc, dù vì lý do gì thì đẩy người ta cũng là em không đúng rồi." Sở Ninh Dực nhíu mày nói, nhất là khi đối phương là bác sĩ, còn là bác sĩ sắp tiến hành phẫu thuật.
"Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh cũng chỉ biết trách móc tôi thôi." Thủy An Lạc cười lạnh cúi xuống nhìn anh, cố nén sự chua xót trong lòng lại, chuyện thành tích cũng thế, đến cả chuyện vừa xảy ra cũng vậy.
"Người ngoài thì tôi có cần phải trách móc không?" Sở Ninh Dực bỗng mở lời.
Thủy An Lạc thoáng sững sờ, như thể không hiểu anh nói vậy là có ý gì.
Sở Ninh Dực đứng đậy, có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô, sau đó quay người đi vào bệnh viện.
Thủy An Lạc đứng ngây ra đó nhìn theo bóng lưng anh, cô nắm chặt hộp sữa ấm trong tay mà không biết trên đó là nhiệt độ nó hay là của anh nữa?
Người ngoài thì tôi có cần phải trách móc không?
Câu này có ý gì? Đối với anh mà nói cô không phải là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888515/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.