Thủy An Lạc đo xong nhiệt độ cho cục cưng, nghĩ tới buổi chiều còn phải truyền dịch mà cô đã thấy đau hết cả tay. Bởi vì Tiểu Bảo Bối nhà cô lúc truyền dịch bắt buộc phải bế phải bồng, nếu không sẽ khóc quấy. Đáng tiếc chân của Sở Ninh Dực giờ lại bất tiện, cô cũng không thể bắt anh bế thay được.
Thời gian nghỉ trưa, Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối nằm trên giường, còn Sở Ninh Dực thì ngồi trên ghế sofa xử lý công việc.
Thủy An Lạc vừa nghịch di động vừa nói: "Anh không phải ở đây trông đâu, đi làm việc của anh đi." Hiện giờ cô không muốn nhìn thấy anh ta chút nào hết.
Không biết, thế nào gọi là không biết? Nói như thể Thủy An Lạc cô cứ bám lấy anh ta không bằng.
Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu lên thản nhiên liếc cô một cái, rồi lại tiếp tục họp video với các quản lý cấp cao.
[Tiểu Lạc Tử: Mày nói xem anh ta có bệnh hay không? Mẹ tao cũng thế, đưa tao đi sao còn phải hỏi anh ta làm gì?]
[Lão Phật Gia: Bởi vì Sở tổng chính là cậu con rể càng nhìn càng thấy ưng trong mắt tất cả các cha mẹ vợ.]
[Tiểu Lạc Tử: Tao nhổ vào, cái ngữ như anh ta á?]
[Lão Phật Gia: Mày đừng nói nữa đi, hồi trước có người đã lập bảng xếp hàng top năm những người đàn ông kim cương, chồng mày xếp thứ nhất đấy. Bao năm nay cũng không đổi, ngay đến cái năm mà hai người kết hôn, người ta vẫn đứng đầu bảng xếp hạng độc thân đấy.]
[Tiểu Lạc Tử:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888505/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.