"Còn câu sau đó đâu?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
"Cái gì?" Thủy An Lạc sững người, trong bút ghi âm câu nói cuối cùng chính là câu của Bạch Dạ Hàn, sau đó còn gì nữa đâu.
Nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Thủy An Lạc, Sở Ninh Dực liền biết cô chỉ nghe được một nửa cuộc trò chuyện ngày hôm đó.
"Thủy An Lạc, tạm thời tôi không hỏi em tại sao em lại nghe được đoạn hội thoại này."
Tim Thủy An Lạc đập thình thịch, tạm thời không hỏi, ý của anh ta là sau này sẽ hỏi tới hả? Mà theo như lời Sở Ninh Dực nói thì rõ ràng có ý là chuyện này sự thật không phải như cô nghe được.
"Thủy An Lạc, mẹ nhà nó chứ, em không hỏi tôi mà đã tự mình cắt câu lấy nghĩa. Con mẹ nó, ai cho em cái quyền đó hả?" Sở Ninh Dực quát ầm lên.
Thủy An Lạc run bắn lên, ngây ra mất một lúc mới lí nhí nói, "Mẹ tôi bảo, mắng người khác là không tốt đâu."
Thủy An Lạc nói xong, hận không thể tự tát cho mình một phát, cô đang nói cái gì thế? Bây giờ là lúc nói đến cái đó à?
"Tôi cắt câu lấy nghĩa lúc nào? Anh có dám nói với tôi là những câu đó không phải do anh nói không?" Thủy An Lạc tìm lại khí thế của mình, tiếp tục dùng sức đẩy anh ra.
Một tay Sở Ninh Dực túm chặt lấy cổ tay đang vùng vẫy của cô, "Thủy An Lạc, mấy năm nay em thi trượt nhiều là vì dung lượng não của em không đủ dùng hả?" Sở Ninh Dực cáu tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888492/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.