"Giai Di..." Sở Ninh Dực sực tỉnh, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trước mặt, phản ứng đầu tiên là vứt cây gậy chống đi nhảy lên trên sàn diễn, bế cô gái đang ngã sõng soài trên mặt đất lên.
"Ninh Dực, chân của em." Giọt nước mắt từ khóe mắt Viên Giai Di rơi xuống. Cô ta cau mày thật chặt, như thể đang phải chịu đựng nỗi đau đớn cực độ.
"Giờ anh sẽ đưa em tới bệnh viện." Sở Ninh Dực nói nhanh, cố chịu đựng cảm giác đau đớn ở chân mình cúi xuống bế cô ta dậy rồi sải bước đi thẳng ra ngoài.
"Nhưng chuyến bay của anh..." Viên Giai Di buồn bực nói, còn chưa nói hết đã đau đến mức phải hít một cái thật mạnh, có vẻ như rất đau.
Sở Ninh Dực không trả lời cô ta, chuyến bay là một tiếng sau, nhưng rõ ràng là anh đã không đến kịp nữa rồi.
Thủy An Lạc ngồi dưới đất, một tay nhẹ nhàng đung đưa cái nôi nhỏ của Tiểu Bảo Bối, một tay cầm bút nghiên cứu tập tài liệu trên bàn. Cô không có đủ thời gian, có lẽ ngày mai sẽ sắp xếp được cơ hội mở phiên tòa, cho nên cô phải hiểu rõ mấy thứ này càng sớm càng tốt.
[Hôm nay tại cuộc thi người mẫu của tuần lễ thời trang Paris tại Pháp, người mẫu quốc tế Viên Giai Di đột nhiên gặp sự cố, có khả năng sẽ phải rời khỏi sàn catwalk vĩnh viễn.]
Viên Giai Di?
Thủy An Lạc nghe thấy cái tên này, theo quán tính ngẩng đầu lên xem, cảnh tượng đập vào mắt không phải là gì khác mà chính là cảnh Sở Ninh Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888484/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.