Chương trước
Chương sau
Kiều Nhã Nguyễn đang muốn biện hộ cho gì đó cho Sở Ninh Dực, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Thủy An Lạc, cô nhất thời không biết phải mở lời sao nữa.
Cái câu "cái con nhỏ Thủy An Lạc kia mà xứng với Sở Đại á?" chắc chắn là do tên Phong Phong nói, Kiều Nhã Nguyễn có thể nhận ra giọng của anh ta. Cô tức giận nghĩ, cái tên này đúng là âm hồn bất tán, đâu đâu cũng thấy có mặt.
Cả người Thủy An Lạc khẽ run lên, bàn tay siết chặt đến nỗi hiện cả những đường gân trên mu bàn tay.
Đây chính là người đàn ông nói thật lòng muốn theo đuổi cô, vậy mà... rõ ràng biết là có người muốn hại chết ba cô, anh ta lại chọn nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện.
Tức giận...
Đau đớn...
Còn có cả cảm giác oán hận không thể kiềm chế được dâng lên trong lòng.
Thủy Mặc Vân vẫn nằm trong phòng cấp cứu. Nếu ngay từ đầu Sở Ninh Dực dùng cách khác thì phải chăng sẽ không xảy ra chuyện này. Nhưng nhờ cuộc đối thoại của bọn họ mà Thủy An Lạc cũng biết được một chuyện, ba cô nhập viện không phải là do bị mình chọc tức mà vì trước đó An Giai Tuệ đã giở trò với ông.
Thủy An Lạc lúc này giống như một sợi dây cung bị kéo căng hết cỡ, dường như chỉ cần trong phòng cấp cứu xảy ra chút bất trắc gì thì sợi dây cung này cũng sẽ đứt phựt...
"Lạc Lạc, mày không sao chứ?" Kiều Nhã Nguyễn khẽ gọi, cô đưa tay nắm lấy cánh tay đã cứng ngắc của Thủy An Lạc.
"Lão Phật Gia, có phải tao ngu lắm đúng không! Tao vẫn cho rằng anh ta thật lòng muốn giúp đỡ tao nhưng cuối cùng vẫn chỉ là vì Viễn Tường mà thôi." Thủy An Lạc bật cười ha hả, nhưng trong giọng nói đã kèm theo cả tiếng nức nở: "Đối với loại người như Sở Ninh Dực, làm gì có chuyện mèo chê mỡ đâu." Mặc dù quy mô của Viễn Tường không thể so sánh với Sở Thị những dẫu sao cũng là một công ty có chút thành tựu.
"Lạc Lạc, hay là mày hỏi thử Sở Ninh Dực xem sao. Tao cảm thấy nhất định là có hiểu lầm gì ở đây, hơn nữa bọn mình vẫn chưa biết là ai gửi cái bút này tới mà." Kiều Nhã Nguyễn vội vàng nói.
"Mặc kệ là ai gửi, nhưng cuộc nói chuyện trong này thì chắc chắn là của anh ta, cái này không thể sai được." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt cũng dâng lên một luồng hận ý không rõ ràng.
Kiều Nhã Nguyễn mở mồm nhưng lại chẳng biết có thể nói gì được vào lúc này. Cô chỉ mong sao Sở Ninh Dực mau mau xuất hiện và giải thích rõ ràng tất cả.
***
Lúc vị giáo sư kia bước ra đã là buổi trưa, Thủy An Lạc vẫn cúi gằm ngồi chờ trên băng ghế. Lúc cánh cửa phòng bật mở, Thủy An Lạc lập tức bật dậy: "Ba tôi thế nào rồi?"
"Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng tôi nghi ngờ ông ấy uống nhầm thuốc nên mới dẫn đến tình trạng nhồi máu cơ tim." Vị giáo sư vừa nhìn cô vừa nói.
Uống nhầm thuốc?
Vậy ra chính An Giai Tuệ đã đổi thuốc của ba cô?
Thủy An Lạc nói cảm ơn rồi đi tới cửa sổ quan sát người đang nằm trong đó. Người đàn bà mà ông tin tưởng cả đời lại muốn lấy mạng của ông. Thủy Mặc Vân ơi là Thủy Mặc vân, uổng cho ông khôn khéo cả một đời nhưng đến cuối cùng vẫn để tài sản lọt vào tay một ả đàn bà.
"Nhã Nguyễn, mày giúp tao làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho ba tao đi, tao muốn xem báo cáo." Thủy An Lạc tựa trán vào kính cửa sổ rồi nói.
"Mày muốn làm gì?" Kiều Nhã Nguyễn thấy Thủy An Lạc như vậy thì không khỏi lo lắng.
"Vốn dĩ tao chỉ muốn đòi lại lời xin lỗi cho mẹ tao thôi, nhưng nếu như bà ta đã muốn làm đến mức này vậy thì tao sẽ kiện bà ta đến cùng." Thủy An Lạc siết chặt hai tay đập mạnh lên tấm kính.
Kiều Nhã Nguyễn trầm mặc nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc lúc này chẳng hề giống với cô nhóc ngốc nghếch mà cô quen gì cả.
"Được rồi, để tao đi làm." Kiều Nhã Nguyễn nói xong lại nói tiếp: "Nhưng tao phải ra ngoài mua cho mày chút đồ ăn trước đã."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.