Thủy An Lạc vốn đang nằm trên sofa giả chết mặc kệ Tiểu Bảo Bối muốn bò trên người mình thế nào thì bò, nhưng khi vừa nghe thấy lời anh nói cô liền quay phắt ra nhìn anh.
"Anh xử lý cả Lâm Thiến Thần?" Chẳng trách dạo này cô ta cứ suốt ngày giở trò với cô, hóa ra trừ chuyện hôm đó cô phản bác cô ta ra thì vẫn còn cả nguyên nhân này nữa.
Sở Ninh Dực buông tài liệu trong tay xuống rồi chậm rãi điều khiển xe lăn tới gần Thủy An Lạc. Thủy An Lạc tự động lui ra sau. Có điều sau lưng là sofa nên cô hết cả đường trốn. Mà khoảng cách thế này... khiến cô cảm thấy rất khó thở.
"Đây chẳng phải là chuyện mà em yêu cầu à?" Sở Ninh Dực tiến đến gần, do khoảng cách giữa ghế sofa và xe lăn nên anh không thể tiếp xúc quá thân mật với cô, nhưng thế này thôi cũng đủ rồi.
Hơi thở ấm áp kia xuyên qua khoảng cách không khí nhất định sẽ vẫn nóng rực như cũ, cảm giác có thể thiêu đốt cả da thịt cô. Gần đây Sở Ninh Dực rất thích làm mấy động tác mập mờ thế này, cứ như thể anh ta đang nhắc cô rằng những gì anh nói trước đó không phải nói chơi vậy.
Còn nữa, cái gì gọi là chuyện cô yêu cầu? Cô yêu cầu lúc nào chứ hả?
"Cái đó... Sở tổng... có chuyện gì thì từ từ nói." Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt, hai tay run rẩy ôm Tiểu Bảo Bối ra làm bia đỡ đạn.
Đôi mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối cứ thế chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888422/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.