Vị giáo sư kia vừa dứt lời, ánh mắt mọi người cũng nhìn Thủy An Lạc cũng sắc lạnh hơn.
Thủy An Lạc hơi nhíu mày lại trước hành động này của mọi người nhưng cô cũng chẳng nói gì.
"Giáo sư Thẩm, chuyện này kỳ thật là do tôi không căn dặn rõ ràng." Lâm Thiến Thần mỉm cười nói.
Thủy An Lạc không nhịn được trợn trắng mắt. Kiều Nhã Nguyễn định lên tiếng nhưng lại bị Thủy An Lạc kìm lại: "Giáo sư Thẩm, có những chuyện không phải chỉ nghe đã là thật đâu."
"Cái cô này..." Giáo sư Thẩm bị phản bác lại, sắc mặt ông ta trở nên rất khó coi.
"Giáo sư Thẩm, tôi không phải đang phản bác lại giáo sư, chỉ là mong giáo sư thấy được kết quả cuối cùng của sự việc rồi hẵng nói này nói nọ." Thủy An Lạc gật nhẹ đầu, mang theo vài phần nhún nhường.
"Việc gì phải nịnh bợ cái loại người đó." Kiều Nhã Nguyễn đè thấp giọng nói bên tai cô.
"Lão Phật gia à, để tiểu nhân đây dạy ngài một chút cái gì gọi là khéo đưa đẩy nhé. Nếu muốn nói chuyện với loại người cậy già lên mặt này, mày càng đối nghịch với họ thì bọn họ sẽ càng có thời gian để gây khó dễ cho mày." Thủy An Lạc thấp giọng ghé vào tai Kiều Nhã Nguyễn nói.
"Thế nên, để đảm bảo tụi mính sẽ không bị ức hiếp thì cũng buộc phải luồn lách lại với đám người này."
"Chậc chậc chậc, mới vài ngày không gặp mà cô ngốc này đã lươn lẹo thế rồi." Kiều Nhã Nguyễn dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Thủy An Lạc, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/888415/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.