Chử Điềm ngần người nhìn đăm đăm cảnh sắc tờ mờ bên ngoài cửa sổ. Nhớ lạitối hôm qua, quả thật là một đêm vô cùng hỗn loạn. May mà có Phùng KiêuKiêu bên cạnh, nếu một mình cô ở nhà e rằng phải mất chút thời gian mớicó thể đến bệnh viện được, quá trình kia sẽ tương đối đau khổ.
Nhìn Phó Dục Ninh đang nghỉ ngơi bên cạnh, tâm trạng Chử ĐIềm hết sức phứctạp. Một năm trước dù thế nào cô cũng không ngờ sẽ có một ngày cô nằmtrong bệnh viện thành phố B, vừa mới tỉnh lại sau ca mổ, mà người ở bêncô lại là cô út của Từ Nghi. Trong lòng cảm thấy an ủi phần nào, dù saocô út cũng là người có liên quan đến anh.
Nghĩ như vậy, ChửĐiềm lại từ từ ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại trời đã sáng rỡ. Phó Dục Ninhkhông có ở đây, y tá đến kiểm tra phòng, thuận tiện truyền dịch cho cô.Mạch máu trên mu bàn tay Chử Điềm rất nhỏ, nên truyền hai bình dịch đãtím bầm cả lên. Cô vừa liếc nhìn đã quay đi, không dám nhìn thêm nữa.
Mới vừa treo bình dịch lên, Phó Dục Ninh đã quay lại, trong tay bà xách túi đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, thấy Chử Điềm liền hỏi:
“Còn đau không?”
“Cũng tạm ạ.” – Chử Điềm le lưỡi.
“Chịu đựng một chút.” – Phó Dục Ninh nói – “Hai ngày nay là khó chịu nhất,sau đó sẽ khá hơn. Dù sao chỉ có một mình con ở nhà nên cứ ở bệnh việnthem vài ngày nữa, cô mới vừa tạt qua nhà con một chuyến, mang đến ítđồ.”
Phó Dục Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hac/2189609/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.