Sau bữa cơm tối, Từ Nghi lái xe đưa Chử Điềm ra ngoài. Cơn mưa ban sáng đãtạnh, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt. Con đường hơi trơn trượt, Từ Nghicố gắng chạy chậm. Chử Điềm vẫn quan sát hướng anh lái xe, cô muốn biếtxem rốt cuộc là anh định đưa cô đi đâu. Khi nãy cô đã hỏi nhưng anhkhông nói, khiến cô tức đến mức nghiến răng. Cuối cùng anh dừng xe lạibên ngoài một khu vui chơi, bảo cô xuống xe.
Chử Điềm dáo dác nhìn quanh, hơi nghi ngờ:
"Trước đây em đã đến nơi này, không thấy có chỗ bắn súng nào cả."
Chập tối đầu tháng năm khí trời vẫn còn se lạnh, Từ Nghi cầm áo khoác dệtkim của cô xuống, khoác lên người cho cô, thuận miệng nói:
"Nếu đã dẫn em tới đây rồi thì nhất định là có. Cứ đi theo anh là được."
Chử Điềm nhìn người đàn ông trước mặt, anh đem theo áo khoác cho cô nhưngbản thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi quân đội, cô không biết phải nói thế nào nữa.
Hai người băng qua nơi náo nhiệt nhất của khu vuichơi, đến một chỗ khá yên tĩnh. Nơi này bày vài quầy trò chơi, rõ ràngkhông phải là nơi buôn bán đắt hang đông người qua lại. Khu vui chơi đã dần lên đèn, qua nửa giờ nữa trời sẽ tối hẳn, chắc cũng đã đến giờ mấychủ quầy sắp sửa dọn hàng rồi. Chử Điềm nhìn toàn khu, phát hiện ở đâyngoại trừ mấy quầy hàng bán quà lưu niệm giả cổ ra thì còn lại là bán đồ ăn vặt và mấy trò chơi ném banh.
Chử Điềm thu hồi ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hac/2189566/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.