Chương trước
Chương sau
“Đừng... Thật tu nhân...” Hai tay Như Điệp chống lấy khuôn ngực vĩ ngạn của hắn.
”Không có gì phải ngượng ngùng, đợi một lúc nữa, anh sẽ cho em càngthoải mái.” Đường Vĩ tà ác nói, làm cho càng nhiều mật dịch theo u cốccủa Như Điệp thấm xuất ra.
Đường Vĩ nhìn đỉnh ngực cứng rắn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn kích thích.
”A... Không cần, em... Không cần...” Như Điệp nghẹn ngào, dung giọngmũi nghẹn ngào nói, tuyệt vọng cầu xin tha thứ, bất quá Đường Vĩ căn bản cũng sẽ không dừng tay.
”Không, đỉnh ngực cứng rắn không nói ngừng lại nha.” Hắn như trừngphạt tiểu hài tử không ngoan, càng tận lực xoa nắn miên nhũ của cô, dùng sức đẩy lên.”Đứa nhỏ không ngoan sẽ bị xử phạt.” Hắn nghiêm mặt ở bêntai cô trầm thấp nói, giọng nói còn đang quanh quẩn ở đầu óc cô, hắnchợt cúi đầu há mồm nuốt vào nụ hoa xinh đẹp đứng thẳng của Như Điệp.
”A...” Như Điệp ngửa đầu, thân mình cong lên thành một đường xinh đẹp.
Cô cảm giác đượcđầu lưỡi của hắn để ở hạt châu cứng rắn của cô, phóngđãng liếm lại cắn, giống đứa trẻ mới sinh dòng sữa mẹ, tham lam hút. Đầu lưỡi của hắn giống như một nguồn điện tiến đến chỗ sâu nhất trong linhhồn cô, cả người cô, từng tế bào lớn nhỏ đều cứng lại.
”Có thích không?” Ở bụi hoa của cô, ngón tay tà ác đang tàn sát bừabãi dung sức đẩy ra nụ hoa nhuyễn nộn ẩm ướt, nương theo cơ thể đangxuất ra ái dịch ẩm ướt của cô, đột nhiên dung sức, liền xâm nhập hoabích vừa nóng vừa chặt của cô.
”A...” Cô hít sâu một hơi, dung giọng nói khan khàn kêu lêm, cảm giácđau đớn nhanh chóng từ hạ thân lan tràn ra, làm thân hình cô căng thẳng, bụng co rút lại, khoái ý mãnh liệt được cảm nhận lúc trước đột nhiên bị tiêu tan hơn phân nửa
Phản ứng của cô cùng hoa kính đang co rút nhanh, gắt gao kiềm trụ ngón tay của hắn, làm cho hạ phúc của hắn càng thêm cứng rắn, hận không thểlập tức tiến vào trong cơ thể của cô...
”Thả lỏng, Điệp Nhi, đừng giáp nhanh như vậy.” Hắn nhẹ giọng thì thàotrấn an, lại lần nữa hôn lên môi cô, hơi thở cực nóng phả vào má cô, đôi môi ấm nóng trấn an lòng của cô.
Hắn quả thực yêu cảm giác được cô khít khao bao vây lấy ngón tay hắn.
”Vĩ, anh... Anh đừng như vậy được không? Em có chút khó chịu...” Như Điệp nhíu mày lại, khó chịu muốn thoát khỏi ngón tay hắn.
”Không được, anh đã cho em cơ hội cự tuyệt anh, hiện tại anh dừng khôngđược, rất nhanh em sẽ thích ứng.” Hắn đem ngón tay cái đặt ở nơi riêngtư của cô, ngay trước hoa hạchma sát xoa bóp, làm cô tràn ra càng nhiềuái dịch, kích thích thân thể của cô toát ra phản ứng thành thực nhất.
Dần dần, thân mình cứng ngắc buộc chặt của cô trầm tĩnh lại, không tự giác bật ra tiếng rên rỉ: “Ưm...”
Nghe được cô lại bật ra tiếng kêu yêu kiều, ngón tay đang dừng lạitrong cơ thể cô mới chậm rãi động, bắt đầu ở hoa huyệt ngập nước ravào, thanh âm tiếng nước va chạm vang lên khắp phòng, làm cô rên rỉcùng thở gấp.
”A...” Ngón tay dài trong cơ thể của cô gây cho Như Điệp từng đợtkhoái cảm vừa xa lạ vừa đau đớn, trong đầu một mảnh sương mù, ý thứchoàn toàn tập trung ở đầu ngón tay trong cơ thể đang trêu chọc cô.
Cảm giác trong cơ thể cô xuất ra càng nhiều ái dịch ẩm ướt, hắn càngthêm dùng sức ở trong cơ thể cô trừu đưa, động tác nhanh hơn, tăng mạnhlên.
”A a...” Theo tốc độ ngón tay ra vào, cái miệng nhỏ nhắn của Như Điệpbật ra một âm thanh yêu kiều, giống như giai điệu tuyệt vời nhất, làmcho người ta nghe xong không chỉ mặt đỏ tim đập, mà còn bị dục hỏa đốtngười.
”Em chặt như vật thật sự là làm cho anh phát điên.” Thoáng rút rangón tay, lấy lực đạo càng mạnh mẽ lại xuyên vào mật kính, chất lỏngcuồn cuộn không dứt cổ vũ động tác của hắn, lấy tốc độ mạnh mẽ đùa bỡnhoa huyệt của cô ở chỗ sâu trong, làm cô không ngừng phát ra âm thanhuyển chuyển, bất lực thừa nhận hắn ở trong cơ thể của cô lần lượt đùabỡn, dường như muốn làm cô phát điên.
”Nói tên anh... Nói là Vĩ, Điệp Nhi.” Đường Vĩ cúi đầu khẽ hôn cáitrán trơn bóng đang chảy một chút mồ hôi, nhìn một trận ửng đỏ giốngnhau son bàn nhiễm thượng cô hai gò má, một đôi mắt đẹp dạng Thủy giốngnhư cảnh xuân, mị thái dụ hoặc nam nhân xâm phạm cô.
”Ưm... Vĩ...” Sớm bị lạc trong khoái cảm mà hắn tạo ra, cô khát cầu hô lên tên của hắn.
Trong mắt Đường Vĩ toát ra tia sang mừng rỡ, “Ngoan, tiếp tục gọi têncủa anh...” Ngón tay dài bịvách tường của cô kẹp chặt lấy, làm cho hắnnhịn không được mất hồn, âm thầm rên rỉ, hạ thân lại càng thêm cứng rắnđau đớn làm cho hắn dục hỏa khó nhịn.
Hắn dùng lực ở trong cơ thể của cô đưa đẩy, cũng dùng tốc độ nhanh hơn...
”Vĩ! A...” Khoái cảm nối tiếp nhau làm cho cô dồn dập thở gấp, không nhịn được rên rỉ.
Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp,nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạc trongkhoái cảm, mồ hôi vì ẩn nhẫn mà nhỏ từng giọt lên cơ thể của cô
Tay to cầm nộn nhũ non mềm của cô, cúi đầu hôn lên đỉnh ngực mềm mại,liếm mút nơi mẫn cảm của cô, ngón tay dài lại khẽ cong lên, mở rộng hoakính nóng cháy của cô, đồng thời càng cuồng vọng dùng đầu ngón tay nữaxâm nhập cô, hai ngón tay khép lại ở trong hoa kính của cô cuồng tứ corúm, thỉnh thoảng còn tách hai ngón tay ra, để càng mở rộng sự khít khao của cô, để cô sớm có thể cất chứa sự vĩ ngạn của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.