Editor: Lục Nặc Nghe nói mình may mắn trở thành giáo sư dậy đàn dương cầm cho con gái bá tước Vladimir, An Thu vô cùng vui vẻ. Cô là người dị quốc, thế mà lại có thể công tác trong một gia tộc danh giá nhất quốc gia, cho nên hiện tại cô rất muốn hoan hô nhảy nhót.
Nên mặc cái gì mới được đây? Nghe nói ở quốc gia này, càng là gia tộc lâu đời thì càng thích mặc những trang phục truyền thống.
An Thu đau đầu nhìn về phía chiếc gương.
Khuôn mặt trẻ tuổi của thiếu nữ hai mươi, mái tóc tơ ngắn ngủn, nhìn từ đầu đến chân, một dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, áo T-shirt phối với quần bò.
Tóm lại nếu cứ ăn mặc thế này mà đi thì thật thất lễ, nhưng bộ lễ phục duy nhất của cô đã đem đi giặt từ ngày hôm qua mất rồi. Nếu muốn mua đồ mới thì cô lại không có tiền, để đến nơi đây tìm việc, cô đã phải bán hầu như toàn bộ gia sản của mình rồi.
Trong lúc cô còn đang đau đầu, thì quản gia của bá tước Vladimir đã đi tới gặp cô, đưa lên một chiếc hộp rất lớn. An Thu mở ra thì nhìn thấy một bộ váy cổ điển vô cùng hoa lệ, nếu tính theo giá cả bên ngoài, vậy thì tiền mua chiếc váy này có thể nuôi cô được mấy đời đấy.
“Cho tôi sao?” Trong khoảng thời gian ngắn cô không thể tin được vào hai mắt của mình.
Quản gia có vẻ đã nhìn quen mấy trường hợp thế này, ông ta gật đầu đáp, xác nhận phán đoán của An Thu.
A a
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-dem-ma-mi/71881/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.