Editor: Lục Nặc Những hạt mưa lạnh như băng cứ vô tình rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Irina, hòa chung với những giọt nước mắt không ngừng chảy ra từ trong hốc mắt cô.
“Ô… Thật quá đáng! Thật quá đáng!” Cô chạy vào trong rừng sâu rậm rạp, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại những hình ảnh mà cô vừa mới nhìn thấy.
Người cha mà cô yêu nhất, bá tước Vladimir, vậy mà lại nhồi căn bổng bổng cô yêu thích nhất vào trong thân thể giáo sư dậy dương cầm cô ghét nhất!
Hai người bọn họ còn phát ra những tiếng kêu dâm loạn như vậy!
Tiếng kêu của vị giáo sư dậy dương cầm kia thật chướng tai!
Cô rất ghen tị!
Bởi vì cô có thể cảm nhận được khi cha ân ái với giáo sư dậy đàn dương cầm còn hưng phấn hơn khi làm tình với cô!
Rõ ràng bổng bổng của cha chỉ thuộc về một mình cô mà!
Giáo sư đàn dương cầm ngốc nghếch kia đã đoạt cha cô đi rồi sao?
Ô… Đáng ghét! Đáng ghét! Cô muốn bỏ nhà trốn đi, không muốn trở về nơi đó nữa! Irina nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy tức giận, ngay cả chuyện quần áo của mình bị dính mưa ướt sũng cũng không thèm quan tâm, cứ cắm đầu chạy vào nơi sâu nhất trong khu rừng già.
Cơn mưa và những tia chớp ghê rợn đã dần tan biến, Irina thống khổ phát hiện thể lực của bản thân cũng từ từ mất đi, chỉ còn lại cái đói, giá buốt và mệt lả. Khi những cơn gió nhẹ thổi qua, từng giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-dem-ma-mi/2107365/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.