"Học tỷ, chúng ta đi ăn cơm đi." Như là sợ Ôn Nhiễm sẽ khó xử khi đứng giữa mình và Lý Mộng Giác, Tạ Quan Tinh giải vây nói. 
Ôn Nhiễm ngạc nhiên, "Hai em vẫn chưa ăn cơm sao?" 
Dương Tiểu Mạn từ đâu vụt ra, "Không đi, họ nó cậu không đi thì họ cũng không đi, nên tớ mới đến tìm cậu nè." 
Ôn Nhiễm: "Nãy giờ tớ không thấy cậu đâu hết." 
Dương Tiểu Mạn: "....." Thật ra cô đã đưa hai người này đến đây đó. 
"Em không có nói như vậy." Ôn Tân Nhĩ sờ sờ tai, lạnh nhạt nói. 
Dương Tiểu Mạn gật đầu phụ họa, "Là Tạ Quan Tinh nói đó, cậu không đi, nó cũng không đi. Mà tớ cũng thấy vậy, cậu không đi, bọn tớ đi cũng không có vui." 
Dương Tiểu Mạn nghĩ đến cảnh đó. Cô không thân với Ôn Tân Nhĩ, Tạ Quan Tinh thì càng không, nếu ba người mà đi ăn chung, kiểu gì cô cũng sẽ xấu hổ. 
Càng nghĩ Dương Tiểu Mạn càng thấy Tạ Quan Tinh đúng là chu đáo ân cần, không khỏi có thiện cảm với cậu hơn. 
"Bây giờ chúng ta đi ăn đi." Ôn Nhiễm không thể nói nỗi ba người này. 
Hôm nay là ngày thứ hai chào đón tân sinh viên, cổng tường chật cứng người, xe cộ chen chúc tấp nập. Trường học cũng cho vài sinh viên đón các tân sinh viên, các tiền bối của các câu lạc bộ múa may lá cờ nhỏ, gân cổ lên lôi kéo mọi người tới câu lạc bộ của mình báo danh. 
Tuy nhiên, sau khi bọn họ đi qua bảy tám khúc cua ngã rẽ, đám đông chen chúc ồn ào đã bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-co-ay/208489/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.