Kim Đồng chôn mẹ qua loa ở một vạt cỏ bên cạnh đầm lầy. Anh quì xuống lạy tạ mấy người hàng xóm, cảm ơn họ giúp đỡ trong việc chôn cất. Bác Trương Vẹo Cổ cầm tay kéo anh đứng lên, bảo:
- Miễn lễ, miễn lễ!
Các anh Vương Cán và Lý Đại Quan cũng vòng tay đáp lễ, nói:
- Thôi, thôi!
Họ nhìn anh thương hại, nấn ná chưa về. Kim Đồng sực nhớ ra, vội móc túi lấy mấy chục đồng đưa cho bác Trương, nói:
- Bác ơi, ít quá chẳng thấm tháp gì, các bác uống chén rượu nhạt!
Lão Trương đẩy tay Kim Đồng lại, nói:
- Cháu ơi, khỏi cần!
Kim Đồng nài nỉ:
- Bây giờ phải như vậy mới hợp lẽ, mong bác nhận cho!
Bác Trương nói:
- Chỗ bà con lối xóm, tắt lửa tối đèn có nhau, chuyện ma chay có ai làm một mình mà được đâu?
Ngô Pháp Nhân khịt khịt mũi, nói:
- Từ nay trở đi, nhà ai có người chết thì tự đem đi mà chôn!
Anh ta nhìn về khu vục thành phố Đại Lan cát bụi mù trời, bành trướng như điên cuồng, nói:
- Trong khoảng mườii năm nữa, chẳng ai ngó ngàng đến ai đâu!
Kim Đồng móc bao thuốc lá bóc ra mời từng người. Cánh bác Trương tỏ vẻ khách khí từng người nhón lấy một điếu rồi chụm đầu châm lửa, nhả khói, nhặt nhạnh dụng cụ để chuẩn bị ra về. Bác Trương Vẹo Cổ nói:
- Cháu Kim Đồng này, bà thím qui tiên ở tuổi chín lăm là thọ lắm rồi? Người chết như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-vat-cua-doi/3291398/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.