Để khai khẩn cánh đồng hoang rộng hàng vạn mẫu ở vùng đông bắc Cao Mật, tất cả thanh niên nam nữ trấn Đại Lan đều trở thành công nhân nông nghiệp của nông trường quốc doanh Thuồng Luồng. Hôm phân công, Chủ nhiệm Văn phòng nông trường bộ hỏi tôi: 
- Sở thích của cậu là gì? 
Tôi bị đói đến nỗi tai ong ong như tiếng ve kêu, nghe không rõ ông ta hỏi. Ông ta nhe hàm răng có chiếc răng giữa bọc thép không gỉ, hỏi lại rất to: 
- Biết làm nghề gì? 
Tôi nhớ lại vừa rồi gặp cô giáo Hoắc Lệ Na đang gánh phân trên đường, cô từng khen tôi là thiên tài tiếng Nga. Vậy là tôi trả lời: 
- Tôi giỏi tiếng Nga. 
- Tiếng Nga? - Chủ nhiệm Văn phòng cười nhạt, nhếch mép khoe chiếc răng thép, mỉa mai: - Giỏi đến mức nào? Phiên dịch cho Khơrútsốp và Micôiăng được không? Dịch được thông cáo chung Hội đàm Trung-Xô không? Này chú, ở chỗ chúng ta, sinh viên học ở Liên Xô về đều đi gánh phân, tiếng Nga của cậu có giỏi hơn họ không? 
Những thanh niên đang đợi phân công bật cười. 
- Tôi hỏi, cậu ở nhà làm gì? Việc nào cậu làm giỏi hơn cả? 
- Tôi biết chăn dê. 
Ông ta nói: 
- Đúng, vậy đó là sở trường? Tiếng Nga ư, tiếng Pháp ư, tiếng Anh tiếng Nhật tiếng ý ư, vô dụng tuốt - ông ta viết nguệch ngoạc mấy chữ, đưa cho tôi - Tìm đội trưởng Mã ở đội chăn nuôi, chị ấy sẽ phân công cụ thể. 
Trên đường, một công nhân già bảo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-vat-cua-doi/3291369/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.