Hai mươi sáu, không còn trẻ nữa. Chờ Ninh Vũ học xong nghiên cứu sinh thì mình cũng đã qua ba mươi. Thanh xuân một đời trôi qua hơn nửa. Nghĩ lại trong những năm tháng tuổi trẻ vốn nhuộm một màu xanh biếc của người khác chứa đầy đơn thuần, ngập tràn lãng mạn, mà chính mình lại từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ có một màu xám trắng, cứng rắn khô khan. Đợi đến khi giãy dụa thoát khỏi thế giới xám xịt khô cằn ấy, lại đột nhiên phát hiện bản thân không ngờ đã sắp ba mươi.
Mà hiện tại, mình có nên vì cuộc sống của bản thân mà tính toán chút gì không? Tiền thì kiếm mãi không đủ, tuy mình cũng không dành dụm được bao nhiêu, nhưng đối với Lan Hinh mà nói, liều mạng kiếm tiền chẳng qua là để giãy dụa thoát khỏi sự trói buộc của cái nghèo, chẳng qua là vì để trên bàn cơm có miếng thịt mà ăn. Hiện tại mình đã làm được, chẳng nhẽ về sau vẫn cứ muốn tiếp tục như thế sao?
Kiếm thêm tiền, tiêu ít lại, đến cuối cùng nhìn con số trong chi phiếu tăng lên từng chút một, lại có ý nghĩa gì đây?
Câu nói kia của Lan Gia khiến Lan Hinh suy nghĩ nhiều lắm. Một đường đi đến cuối, bản thân mình rốt cục có thể đưa ra một lựa chọn không?
Vài ngày sau, Lan Hinh ôm vấn đề này, cùng Ninh Vũ quay trở về [Lan tâm thực phủ].
Thời điểm trở về, vẫn như thế không mua giường nằm. Ninh Vũ nghĩ phải mua vé ngồi xe lửa chịu đựng hơn ba mươi mấy tiếng vừa chật chội lại khó chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-troi-trong-treo/649129/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.