Ngồi xe lửa hơn ba mươi mấy tiếng khiến Ninh Vũ liên tục say xe gần như kiệt sức. Đợi đến nơi, xuống xe, Ninh Vũ sắc mặt tái nhợt ngồi xổm cả nửa ngày cũng chưa thể đứng lên.
Lan Hinh liền ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì đó đi, em chưa ăn gì cả, tôi sợ còn chưa tới nhà tôi em đã ngất xỉu rồi.”
Lan Hinh thực đau lòng vì nàng, tự trách mình không nên tuỳ tiện mua vé ngồi.
Hít thở không khí mới mẻ trong lòng, Ninh Vũ cảm thấy thoải mái một chút, chỉ là cả người mệt mỏi, ngực trống rỗng, cảm giác dịch vị trong dạ dày cứ từng đợt từng đợt trào lên. Trên xe hơn ba mươi mấy tiếng nàng đã uống chút nước ăn mấy miếng bánh bao, hơn nữa cho dù là mấy thứ này cũng đã sớm nôn không còn chút gì, bây giờ có muốn nôn cũng không nôn nổi.
“Có phải em vô dụng lắm không?” Ninh Vũ một tay ôm ngực, nghiêng đầu suy yếu cười hỏi Lan Hinh.
“Lần đầu tiên tôi ngồi xe lửa cung nôn đến phiên giang đảo hải mà.” Lan Hinh ôn nhu nói: “Cực kỳ khó chịu.”
Lần đầu tiên ngồi xe lửa, chính là khi lên đại học, còn nhớ khi đó mình vai khoác túi vải thô, bèn đặt nó gần chỗ tiếp nối giữa hai toa tàu cách đó không xa, mình thì ngồi lên trên. Chỗ đó rung lắc dữ dội, tiếng xe lửa thực vang, nhưng có gió, khiến mình cảm thấy khá thoải mái. Vé đứng hơn ba mươi mấy giờ, cũng không biết nôn bao nhiêu lần mới đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-troi-trong-treo/649115/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.