Thị trấn nhỏ vẫn là thị trấn nhỏ như trước, đường phố cũng không được mở rộng ra, nhưng hàng cây hai bên đường đã rất cao lớn, khiến ánh mặt trời bị phá thành từng mảng từng mảnh, rơi trên mái ngói, ngẫu nhiên sẽ có những tia nắng hắt lên lối đi.
Bên cạnh nhà ga, quán bán bánh bao bánh hấp hay quán mỳ xếp thành một dọc, có những bác gái cao lớn thô kệch cuốn cao ống tay áo, ấn ấn bánh bao thịt trong lồng hấp — bọn họ kinh nhiệm phong phú, chỉ cần ấn một chút là biết đã chín hay chưa.
Cũng có những ông chú hông đeo tạp dề đứng trước cửa hàng, lớn tiếng thét to, mỳ hay bánh bao bánh hấp cái gì cần đều có, cháo ngũ cốc tuỳ tiện ăn, chỉ cần ăn no!
Lan Hinh nghe những thanh âm quen thuộc này, không khỏi nhoẻn miệng cười.
“Thế nào? Tiếng rao hàng mang đậm nét đặc sắc quê nhà phải không?” Miêu Chấp nhìn nụ cười nhàn nhạt của Lan Hinh, dưới nắng sớm có thứ vẻ đẹp như cách một đời.
“Không phải…là nghĩ về lúc trước.” Lan Hinh cười lắc lắc đầu.
“Trước kia?” Miêu Chấp không biết những quán nhỏ ven đường này có thể khiến Lan Hinh nhớ đến cái gì.
“Bánh bao bánh hấp bán ở đây so ra thì to nhất trong cả thành phố, mà giá cũng thấp nhất.” Lan Hinh nhìn một gian hàng trong số đó, sau đó dùng ngón tay chỉ: “Chính là tiệm này.”
“Sao cậu biết?” Miêu Chấp nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt như thế, trong nụ cười kia tựa hồ mang theo kí ức ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-troi-trong-treo/649091/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.