Nó nằm trên giường nhưng vẫn không thể nào ngủ được. Nó cứ thấy bồn chồn trong lòng. Một lát sau, điện thoại nó ren lên. Nó mừng rỡ vì nghĩ là điện thoại của anh gọi cho nó. Nhưng không phải anh mà là mẹ anh.
\- Dạ con nghe ạ.
\- An... An ơi.. hức... hức.... \(Mẹ anh khóc nức nở trong điện thoại\)
\- Bác gái bình tĩnh đi ạ. Có chuyện gì vậy ạ. \(Lúc này nó càng lo lắng hơn nữa.\)
\- Thiên xảy ra chuyện rồi con ơi. Bây giờ nó đang cấp cứu ở bệnh viện K. Con đến đây đi... hức... hức...
\- Dạ con đến liền ạ. \(Vừa nói dứt câu. Cả người nó run lên, điện thoại cũng rơi xuống. Bây giờ nó đang khóc...\)
\- Có chuyện gì vậy An. \(Trà lo lắng hỏi nó\)
\- Bà đến bệnh viện K với tui đi. Anh Thiên xảy ra chuyện rồi...hức... \(Nó nức nở khóc\)
\- Được tui đi với bà. \(Trà chạy đến lấy túi và chìa khóa xe\)
Nó và Trà nhanh chóng đi đến bệnh viện. Nó còn không kịp thay đồ. Trên người nó vẫn còn mặc bộ đồ pijima lúc nãy, chân thì mang đôi dép gấu trong nhà nữa. Nó nhanh chóng chạy đến cửa phòng cấp cứu. Lúc này mẹ và ba anh đang đứng đợi ở đó khóc rất nhiều. Cửa phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn. Anh vẫn còn ở trong đó để cấp cứu.
\- Anh ấy sao vậy ạ. \(Nó chạy đến khóc nức nở\)
\- Thiên trên đường đi bị một chiếc xe mất láy tông trúng. \(Ba anh vẫn đang đỡ mẹ anh. Mẹ anh sốc đến mức không thể đứng nổi nữa\)
Nó đứng ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-troi-thanh-xuan/3225691/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.