Sau khi rời khỏi nghĩa trang, chú Lâm vẫn đợi ở chỗ cũ, nhưng chiếc Bentley đã biến mất, thay vào đó là một chiếc RV với hai chiếc lều trên đỉnh.
Trịnh Tây Tây mở cửa đi vào, ngồi vào ghế lái phụ.
Cố Duẫn sững sờ trong giây lát.
Mỗi lần từ nghĩa trang về, anh sẽ biến mất rất nhiều ngày, ban ngày anh sẽ chơi đủ đủ các môn thể thao tiêu hao thể lực như đua xe, nhảy dù, lặn sâu dưới biển…
Buổi tối anh sẽ tìm một nơi cắm trại, mãi đến khi cảm xúc tiêu cực trong người gần như không còn nữa.
Anh vốn định đưa Trịnh Tây Tây về trước, anh không muốn truyền nhiều cảm xúc tiêu cực của mình cho cô.
Trịnh Tây Tây ngồi trên xe, im lặng nhìn anh.
Cố Duẫn hỏi: “Em gái, em nghĩ kỹ chưa?”
“Ừm, em xin nghỉ rồi.” Cô dừng một chút: “Anh trai, không phải chỉ có anh cần giải sầu đâu.”
Cô nhìn anh nói: “Em cũng cần.”
Ánh mắt hai người trong không trung yên lặng chạm nhau, Cố Duẫn mở cửa xe đi lên, ngồi vào ghế lái rồi đóng cửa xe lại.
Sau khi xe khởi động, Trịnh Tây Tây hỏi: “Anh, chúng ta đi đâu thế?”
“Đi theo cảm tính.” Cố Duẫn đặt tay trên vô lăng, hỏi cô: “Sợ không?”
Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Em nhớ đường rất tốt, anh, nếu anh bị lạc, em có thể đưa anh về.”
Cố Duẫn nở nụ cười, cười một lúc, sau đó nói: “Vậy tùy em.”
Thật ra không phải Cố Duẫn lái xe không có mục tiêu, anh lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-troi-sao-cua-thien-kim-that/2652105/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.