Trịnh Tây Tây đã rất xúc động.
Nhưng Cố Duẫn có ma lực như vậy, anh vừa há miệng sự cảm động của Trịnh Tây Tây lập tức cho chó ăn.
Cô nhìn tớ giấy Cố Duẫn đưa, không nhận không được mà nhận cũng không được.
Cuối cùng dưới ánh mắt nghi hoặc của anh cô đặt dưới mũi hỉ, thậm chí lúc thổi nến vì câu “thổi ra nước mũi” mà không dám có động tác quá lớn, động tác vụng về thổi một lúc mới làm ngọn nến tắt.
Không biết Cố Duẫn nghĩ tới cái gì, anh ở bên cạnh cười không ngừng.
Trịnh Tây Tây giậm chân: “Anh, anh không được cười, cười mãi.”
“Được được” Cố Duẫn ngừng cười: “Anh chỉ quá vui.”
Quỷ mới tin anh.
Bọn họ chỉ có hai người, bánh kem cũng mua cái nhỏ.
Hai người chia nhau chiếc bánh, đến khi ăn không hết thì lấy bánh bôi lên mặt nhau, bánh kem ở khắp mọi nơi.
Trong phòng khách có một tấm thảm màu nâu, hoa văn kỳ lạ, trong một lần đi du lịch Cố Duẫn đã mua nó, cảm thấy đẹp nên mang về, lần này cuối cùng cũng có cơ hội sử dụng.
Xử lý xong bánh kem, ánh mắt hai người đều dừng trên tấm thảm bị bẩn, sau đó không hẹn mà cùng rời mắt, nghĩ đến việc ngày mai phải giặt thảm thật khiến người ta đau đầu rồi chúc nhau ngủ ngon.
Không biết có phải do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gây ra không, Trịnh Tây Tây đã giặt thảm cả đêm trong mơ, hôm sau sáng sớm đã dậy, sau đó cô vất vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-troi-sao-cua-thien-kim-that/2652098/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.