Vào ngày Cố Duẫn rời đi, Trịnh Tây Tây đến sân bay tiễn anh.
Những gì cô muốn nói đã viết trong bản ghi chú, trong lúc nhất thời cô không biết nên nói gì, cho đến khi Cố Duẫn ôm cô.
Không hiểu vì sao cô hơi muốn khóc.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác chia tay. Trước đây dù đi học hay rời khỏi thôn Liễu gia đến Văn Thành, hay rời khỏi Trịnh gia, cô đều không có nhiều cảm xúc, cô cảm thấy mình là một người vô tâm không tim không phổi, không có quá nhiều tình cảm. Bây giờ cô mới phát hiện, hóa ra không phải như vậy.
Thật ra thời gian Cố Duẫn rời đi không dài, nghỉ hè cô có thể đến thăm anh, nhưng cô vẫn luyến tiếc.
Hai người ôm nhau một lúc, Cố Duẫn sờ đầu cô: “Em gái, tự chăm sóc bản thân, có việc gì phải gọi điện cho anh, biết chưa?”
“Ừm, anh cũng vậy phải tự chăm sóc bản thân.”
Cố Duẫn rời đi.
Trịnh Tây Tây cũng chuyển về trường sống, cô chỉ thỉnh thoảng về tưới hoa và cây cảnh trong căn hộ của cô.
Suốt thời gian này, cô luôn nhớ Cố Duẫn, sau đó cô bắt đầu xé tờ lịch treo ở cửa ra vào, đếm thời gian trôi qua.
Vì chênh lệch múi giờ nên không dễ nói chuyện với Cố Duẫn. Buổi sáng Trịnh Tây Tây phải đi học, lúc tan học bên Cố Duẫn đã rạng sáng, lúc Cố Duẫn rảnh rỗi, Trịnh Tây Tây không ngủ thì cũng đi học.
Tất nhiên, đến cuối tuần, luôn có một cuộc gọi video được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-troi-sao-cua-thien-kim-that/2652059/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.