Chương trước
Chương sau
Nửa tháng nay mỗi đêm Cố Quân chỉ ngủ bốn, năm tiếng có khi còn không ngủ được bốn tiếng, điện thoại reo lên anh lại phải tỉnh táo giải quyết chuyện tiếp theo.

Sau khi ôm bạn gái chiếm tiện nghi, Cố Duẫn không chịu nổi nữa đi ngủ, ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Trịnh Tây Tây: “…”

Báo như này mà anh vẫn cố chiếm tiện nghi trước, đúng là đủ tư cách làm một tên lưu manh.

Cố Duẫn ngủ đến hơn chín giờ, Trịnh Tây Tây vẫn chưa ngủ, thấy anh dậy cô hỏi: “Anh có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

Cố Duẫn gật đầu đi vào phòng bếp.

Tối Trịnh Tây Tây ăn mì, cô cũng để cho Cố Duẫn một phần, chỉ cần hâm nóng là được, vài phút là ăn được.

Cố Duẫn tự đun nước, dù sao bây giờ Trịnh Tây Tây cũng không có gì làm nên cô chạy vào hỗ trợ.

Cố Duẫn vừa tỉnh, đôi mắt còn đang díu lại, trên người mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, cởi vào cúc, giọng nói hơi khàn, có một loại gợi cảm độc nhất vô nhị chỉ khi vừa tỉnh ngủ mới có.

Anh vừa dậy vẫn còn ngái ngủ, thấy Trịnh Tây Tây đi vào, anh ôm cô từ phía sau, vừa nấu mì vừa nghiêng người ngủ trên người bạn gái.

Trịnh Tây Tây giật mình: “Cố Duẫn, anh đã tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi.” Cố Duẫn không khách sáo nói: “Nhưng nhìn bạn gái cảm thấy vẫn có thể ngủ tiếp.”

Câu này của anh không nghiêm túc, giọng điệu cũng không đứng đắn, điều này khiến Trịnh Tây Tây không thể không hoài nghi liệu anh có đang lén bốc đầu không.【Shi: nguyên văn là trộm lái xe nhưng mà Shi không hiểu lắm nên cho từ kia có bẻ ok hơn.】

Mặt Trịnh Tây Tây đỏ lên, cũng ngừng nói, cô nấu mì với anh, Cố Duẫn mang mì ra ăn tối lúc hơn chín giờ.

Ăn xong Cố Duẫn lại đi tắm, cả người xem như hoàn toàn tỉnh táo. Hơn nữa vì vừa ngủ nên cả người có cảm giác rất thoải mái.

Ban đầu Trịnh Tây Tây ngồi trên sô pha xem một chương trình tạp kỹ, Cố Duẫn đi tới xem cùng cô.

Cố Duẫn vừa tắm xong, ngực rất ấm, Trịnh Tây Tây bị anh ôm vào ngực. Lúc đầu cô hơi mất tự nhiên nhưng một lúc sau thì quen dần, lá gan cũng lớn hơn, tò mò cách lớp quần áo chọc cơ bụng của Cố Duẫn.

“Muốn sờ?” Cố Duẫn hỏi.

“Không có.” Trịnh Tây Tây lập tức rút tay về.

“Không muốn à?” Đôi mắt đẹp của Cố Duẫn hơi nhướng lên, mang theo sự quyến rũ: “Anh không hấp dẫn như vậy?”

Trịnh Tây Tây bị nhìn đến đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói: “Không, cũng không phải.”

“Vậy đó chính là muốn sờ.”

Tay Trịnh Tây Tây bị Cố Duẫn nắm lấy, cô đỏ mặt chạm vào cơ bụng anh.

Cố Duẫn có dáng người rất đẹp, vai rộng eo thon chân dài, còn có cơ bụng, muốn nói Trịnh Tây Tây không thèm chắc chắn là nói dối.

Nếu sờ một lần rồi sờ thêm lần hai cũng chả khác nhau mấy nên Trịnh Tây Tây mạnh dạn… sờ thêm vài lần nữa.

Cô chỉ lo chiếm tiện nghi mà không để ý ánh mắt anh Cố nhà cô càng ngày càng tối, anh ôm cô ngồi lên đùi, hỏi: “Chơi vui không?”

Trịnh Tây Tây: “… Cũng, cũng vui.”

“Vậy bây giờ có phải đến lượt anh rồi không?”

Trịnh Tây Tây ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Cố Duẫn. Ánh mắt cô như có năng lực, muốn rời đi nhưng lại bị Cố Duẫn giữ sau đầu, trực tiếp hôn lên.

Cô ngồi trên người Cố Duẫn, tất cả các giác quan đều bị phóng đại vô hạn, một tay khác di chuyển đến eo cô, mỗi chỗ anh đến đều mang theo điện làm người ta tê dại.

Trịnh Tây Tây không thể không ngả người ra sau, nhưng cô lại bị Cố Duẫn hôn sâu hơn. Quai hàm bị cạy ra, lưỡi chui vào phát ra âm thanh làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh.



Trịnh Tây Tây bị nụ hôn làm ý loạn tình mê, lúc phản ứng kịp thì cô đã bị Cố Duẫn đặt xuống sô pha.

Cố Duẫn từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt nhuốm đầy dục vọng, yết hầu lăn lên lăn xuống. Ánh mắt Trịnh Tây Tây bị yết hầu của anh hấp dẫn, cô không thể không đưa tay ra, chạm vào yết hầu của anh rồi nhanh chóng rút tay về.

“Tây Tây, em đang dụ dỗ anh đấy à.” Cố Duẫn khàn giọng nói: “Hơn nữa đã dụ dỗ thành công.”

Anh lại cúi người xuống hôn cô lần nữa, như muốn ăn tươi nuốt sống cô, động tác vừa thô bạo vừa mạnh mẽ, Trịnh Tây Tây theo bản năng “A”, Cố Duẫn lùi lại: “Làm đau sao không phản kháng?”

Mắt Trịnh Tây Tây có hơi nước mơ hồ, đuôi mắt đỏ lên, liếc nhìn một cái, lắc đầu.

“Làm sao bây giờ, Tây Tây…” Hơi thở Cố Duẫn nóng rực, trong mắt đầy dục vọng không che được, anh kề sát tai cô nói: “Anh còn muốn… làm chuyện càng đau hơn.”

Dưới cạnh ghế sô pha có đèn sàn, khuôn mặt Cố Duẫn bị ánh đèn chiếu rọi, thậm chí cô có thể nhìn rõ hàng lông mi của anh.

Trịnh Tây Tây bất ngờ nhìn vào mắt anh, hình bóng cô được phản chiếu rõ ràng trong đó, chôn giấu càng nhiều cảm xúc khác, giống như mực quá dày để hòa tan, muốn nhấn chìm cô trong đó.

Trịnh Tây Tây đột nhiên nhớ tới lần đầu cô gặp Cố Duẫn, trong hoa viên ở Trịnh gia, cô vừa mở mắt, cũng chính đôi mắt này, câu hồn đoạt vía, nhìn cô không chút bối rối, rất tự nhiên nói chuyện với cô.

Chỉ là khi đó, đôi mắt này bất cần đời hơn, dường như trên thế gian này rất ít thứ có thể lọt vào mắt anh, bên trong nụ cười anh bao trùm một tầng chán ghét thế gian và xa cách.

Không biết từ lúc nào người đàn ông này bị cô kéo xuống, trong đôi mắt sáng đó còn có… dục vọng với cô.

Nhận thức này khiến mặt cô lập tức đỏ bừng, tim bắt đầu đập loạn xạ.

Cô vòng tay qua ôm cổ Cố Duẫn, nhìn anh, dịu dàng nói: “Anh, vậy anh nhẹ chút.”

Cố Duẫn đã rất cố gắng chịu đựng, câu nói này giống như một quả bom được nạp nhiên liệu, châm ngòi và phát nổ giữa hai người.

“Tây Tây, em biết em đang nói gì không?” Cố Duẫn cố gắng kiềm chế hỏi.

Anh không muốn cô qua loa trải qua lần đầu tiên, nếu bây giờ cô chưa sẵn sàng, anh có thể tiếp tục đợi cô.

Trịnh Tây Tây vốn đã khẩn trương lại bị hỏi vậy, trong câu cô lập tức hiện lên câu Tằng Ngữ đã nói lúc trước nên cô buột miệng nói ra: “Anh, có phải anh không được? ”

“…”

Vừa nói xong bầu không khí lập tức im bặt.

Cố Duẫn đột nhiên cười một tiếng, hai mắt híp lại, ngực chấn động theo, không nhìn ra là vui hay giận.

Trịnh Tây Tây ý thức được mình đã gây ra họa, cô vô thức co lại trên ghế sô pha. Cố Duẫn kéo cổ áo cô, từ trên cao nhìn xuống: “Anh không được?”

Anh bật cười, tự hỏi tự trả lời: “Phải tập thêm vài lần mới biết được.”

Anh cố ý ghé sát vào tai cô nói: “Tây Tây, em thấy có đúng không?”

Trịnh Tây Tây: “…”

Trịnh Tây Tây muốn quay lại vài phút trước… Không phải, là quay lại ngày Tằng Ngữ gửi tin nhắn, trước tiên cô sẽ đánh Tằng Ngữ cái, sau đó kêu cô ấy thu hồi tin nhắn.

Hu hu…

Đáng thương, yếu đuối lại bất lực.

Cố Duẫn bế Trịnh Tây Tây từ trên sô pha lên, bế cô vào phòng.

Trịnh Tây Tây bị Cố Duẫn đặt lên chiếc giường lớn trong phòng. Trong phòng không bật đèn lớn mà chỉ bật một ngọn đèn tường lập lờ chiếu sáng bóng người đang chuyển động.

Cố Duẫn đè xuống, hôn từ trán cô, đến dái tai rồi đến môi, đi đến đâu cũng mang theo dòng điện.

Ban đầu, Trịnh Tây Tây cố gắng đáp lại, nhưng dần dần chỉ còn lại những tiếng thút thít.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Trịnh Tây Tây rồi bị Cố Duẫn hôn đi.



Ánh đèn trong phòng lay động, chiếu ấm bóng đêm, Cố Duẫn tận lực chứng minh mình có được không.

Trịnh Tây Tây đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết, khi tỉnh dậy, cô đã nằm trong vòng tay Cố Duẫn, cơ thể như bị cán qua.

Ký ức tối hôm qua dần dần hiện về, Cố Duẫn… Rõ ràng đã lâu anh không được ngủ ngon sao anh vẫn có sức như vậy.

Tất cả những điều này ban đầu xuất phát từ bàn tay hư hỏng của cô chọc vào cơ bụng Cố Duẫn lúc xem chương trình tạp kỹ.

Trịnh Tây Tây duỗi ngón trỏ ra trong lòng tự trách bản thân, sao cô không thể kiểm soát được bản thân cơ chứ, chọc cơ bụng cái gì, hôm qua cô nên chọc vào mặt mình thì đúng hơn.

Nghĩ như vậy, Trịnh Tây Tây đưa tay ra chọc vào mặt Cố Duẫn.

Cố Duẫn nhắm mắt lại, nắm lấy tay cô, đặt dưới chăn, sau đó mới mở mắt ra.

“Tỉnh rồi?” Giọng Cố Duẫn trầm thấp từ tính: “Có đói bụng không?”

Trịnh Tây Tây gật đầu: “Có chút.”

“Em muốn ăn gì?”

“Muốn ăn cháo.” Trịnh Tây Tây nói: “Cháo hải sản.”

“Được.” Cố Duẫn rời giường đi làm bữa sáng, Trịnh Tây Tây ngồi trên giường ngáp một cái, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, Trịnh Tây Tây quyết định tìm Tằng Ngữ tính sổ.

Cô ngồi trên giường, kéo chăn, gửi cho Tằng Ngữ một tin nhắn:〘Cậu dậy chưa?〙

Có lẽ Tằng Ngữ đang chơi trên điện thoại, cô ấy trả lời rất nhanh:〘Tây Tây, gần 10 giờ rồi.〙

Một lúc sau, dường như Tằng Ngữ đã nhận ra điều gì đó, cô ấy kích động nói:〘Tây Tây, trước đây cậu sẽ không bao giờ hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy!〙

Tằng Ngữ:〘Nói đi, tối qua làm gì rồi?〙

Vừa rồi Trịnh Tây Tây không để ý thời gian, Tằng Ngữ vừa nói vậy, cô mới phát hiện bây giờ đã 9:40.

Đồng hồ sinh học của cô luôn rất chính xác, cô còn cho rằng bây giờ mới hơn tám giờ.

Nhưng cô không đối phó được Cố Duẫn, chẳng lẽ không đối phó được Tằng Ngữ sao?

Trịnh Tây Tây:〘Tớ chơi bài suốt đêm hôm qua, ngủ muộn.〙

Trịnh Tây Tây:〘Thắng tiền, tớ định mời cậu ăn cơm.〙

Tằng Ngữ:〘Wowww, Tây Tây vạn tuế!〙

Không có món nào mà một bữa không ăn hết được, nếu có vậy ăn hai bữa.

Trịnh Tây Tây vẫn nhớ mối hận trước đó, cô lập tức nói:〘Rủ cả Tào Minh nhà cậu nữa, sau khi hai người yêu nhau chúng ta chưa cùng nhau ăn bữa nào.〙

Tằng Ngữ:〘Không thành vấn đề.〙

Trịnh Tây Tây ho một tiếng:〘Các cậu yêu nhau hơn nửa tháng rồi, tiến triển đến bước nào rồi? Nắm tay? Hôn chưa?〙

Tằng Ngữ:〘〙

Tằng Ngữ:〘Nắm tay, ừm… chưa hôn, đâu có nhanh như vậy.〙

Trịnh Tây Tây:〘…〙

Trịnh Tây Tây không nói rõ ngày:〘Tớ và Cố Duẫn yêu nhau, trong tuần đầu tiên đã hôn.〙

Trịnh Tây Tây:〘Tào Minh nhà cậu, có phải cậu ta không…〙
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.