Ngọn núi cao nhất thế giới này tên là Mộ Nguyệt.
Vốn không phải tên như vậy đâu, nhưng nàng bảo nó dễ nghe.
Thế là ta cũng để người trong cung sửa lại danh tự ấy.
Sau đó chẳng biết tại sao, trên giang hồ cũng từ từ sửa lại cách gọi.
Nàng bảo bởi vì cung Di Hoa của chúng ta luôn là người tiên phong thời thượng, cho nên giang hồ phải đuổi theo trào lưu.
Nàng luôn có những cách giải thích kỳ quái, dù là cái chết cũng phải tìm một lời giải thích không giống bình thường.
"Yêu Nguyệt, nàng phải đi bộ cõng theo ta, đi hết một vòng thế giới này, không được phép thiếu dù chỉ một nơi, sau đó, ta muốn nàng dẫn ta lên đỉnh núi Mộ Nguyệt, ta muốn được an táng ở đấy, ở bên nàng."
Vậy nên, trong vòng mười năm kể từ ngày nàng ra đi, ta luôn cõng nàng sau lưng, từng bước từng bước, đến từng xó xỉnh trên thế gian này.
Mười năm, ngày nào ta cũng tỉ mẩn tắm rửa cho nàng, chải đầu, giống như những buổi tối yên bình hay những sớm tinh mơ nàng từng làm cho ta khi chúng ta còn ở bên nhau, dùng ngọc Minh Châu, cùng công Minh Ngọc, để nàng có thể an ổn tựa lên lưng ta, không bao giờ thối rữa, mỗi tối, ta đều hôn trán nàng, nói với nàng một câu 'ta yêu ngươi', như những lần đợi nàng chìm sâu vào giấc ngủ trước kia.
Nàng không còn lén mở mắt ra, cười bảo, "Ta bắt được cái gì thế này? Một hái hoa tặc sao? Còn là một hái hoa tặc xinh đẹp nữa chứ."
Nhưng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-ban-cung-mat-trang/1368312/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.