Chuyện đáng hối tiếc nhất của cuộc đời ta, ấy chính là không thể kịp thời chi viện nghĩa đệ Giang Phong, để đôi vợ chồng đều chết dưới tay cung chủ cung Di Hoa.
Mà người mà cả đời ta cảm kích, chính là Thần y Vạn Xuân Lưu.
Nếu không có y, chẳng những ta mất đi tính mạng, mà không biết chừng Tiểu Ngư Nhi còn nhận giặc làm cha, trở thành một kẻ khốn kiếp không chuyện ác nào là không làm.
Võ công Vạn Xuân Lưu yếu ớt, nhưng tấm lòng y hiệp nghĩa.
Y mạo hiểm tính mạng để cứu ta cùng rất nhiều nhân sĩ võ lâm cùng đường bí lối.
Y thông minh quả cảm, mặc dù tính tình hơi kỳ quái, song luôn có thể nghĩ ra rất nhiều phương pháp lạ lùng để cướp người dưới tay đám Ác Nhân.
Tiếc thay một người như vậy lại thích ma đầu Liên Tinh kia.
Ta thường trông thấy y nhìn trăng thở dài, nghĩ ta hôn mê không biết gì, cho rằng ta không có tri giác, nên rất hay tâm sự với ta.
Y đâu ngờ thực ra phần lớn thời gian ta vẫn luôn nghe được thanh âm của y, mặc dù vẫn luôn không hiểu những gì y nói.
Y bảo Liên Tinh vốn là bạn gái y, là sự tồn tại tương tự như vị hôn thê vậy.
Đáng tiếc Liên Tinh mất tích năm năm liền, mà sau đó y cũng không tái giá (trạch nam vẫn luôn khó kiếm bạn gái mà),thay vào đó dùng năm năm để nghiên cứu một 'chương trình', y dựa vào 'chương trình' này để tính toán thời gian địa điểm chuyển kiếp, khi chuyển kiếp lại may mắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bau-ban-cung-mat-trang/1368302/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.