Ngủ ta lại cảm giác có chút hối hận, vốn định ngày hôm sau nói lời xin lỗi. Tú Vinh tính tình cực kỳ hảo, hắn nhất định sẽ không ngại.
Thế nhưng, ta sai rồi, từ ngày đó về sau, Tú Vinh không bao giờ cho ta ôm hắn, thậm chí ngay cả đụng cũng không thể đụng. Ta mỗi lần đến phòng của hắn nhìn hắn, mới ở một hồi, cũng sẽ bị hắn không mềm không cứng rắn, không lạnh không nhạt mời đi ra ngoài. Ta chưa từ bỏ ý định, một lát nữa lại đi, đón lại bị hắn mời đi ra. Như vậy vài ngày, ta thậm chí ngay cả bước vào gian nhà hắn cũng mất hết dũng khí, hai người chẳng biết lúc nào liền không giải thích được tạo ra một bức tường vô hình, cũng rất rắn chắc.
Tú Vinh đã có thể ngồi dậy, hắn rất ít ra khỏi phòng, thỉnh thoảng sẽ ngồi xe đẩy làm cho A Tài đẩy lên viện phơi nắng, rất nhanh sẽ trở về phòng. Ta chỉ có thể trốn ở phía sau cây, làm kẻ trộm rất xa nhìn hắn, nản lòng thoái chí.
Chuyện với Tú Vinh không thể kéo dài được nữa, ta chuẩn bị trở về kinh. Trước khi đi,đêm đó trắng đêm chưa chợp mắt, trời còn chưa sáng đã thức dậy. Ta bước đi thong thả đến ngoài phòng Tú Vinh, trong phòng của hắn có ánh sáng, thỉnh thoảng truyền ra từng đợt tiếng ho khan. Ta ở cửa đi qua đi lại, đưa tay muốn gõ cửa, suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, cứ như vậy đi thôi, làm cho hai người đều an tĩnh an tĩnh, suy nghĩ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-uong-thu-sinh/2130052/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.