Trần Dã ăn cơm từ hồi trưa, cũng vì phải chạy nên không được ăn no, ngủ một giấc dậy là giờ bụng trống rỗng rồi. Cả một nồi canh, Lục Tuần uống có mỗi một bát, còn đâu mình cậu xơi hết, dùng thêm với cả cơm và gặm xương luôn. Nhưng phải làm tận ba đề văn cơ mà, nên là cậu vẫn cảm thấy vừa rồi ăn còn đang ít.
Hoàn thành mấy đề này xong, vì bài tập điền vào chỗ trống cậu chưa làm nên lại bị Lục Tuần hối tiếp. Cậu đã chán nản đến mức muốn đập bàn lắm rồi, nhưng trước bản mặt bình tĩnh của Lục Tuần, cậu vẫn cắn răng lấy sách ra, cố mà nhớ cho bằng được.
Ghi nhớ là một việc vô cùng khó khăn đối với Trần Dã, nhất là mấy bài thơ cổ vừa rườm rà vừa khó nhớ.
Vì Trần Dã học thuộc chậm quá nên Lục Tuần liền về trước. Tắm rửa xong, hắn bèn gọi điện cho Trần Dã để kiểm tra bài tập. Học thuộc đến hơn một giờ, có cuộc gọi của Lục Tuần, Trần Dã cuối cùng cũng chật vật học thuộc xong.
“Ngủ ngon nhé.” Lục Tuần nói qua điện thoại.
“Ngon cái đầu cậu ấy.” Trần Dã tức giận quăng điện thoại, nhắm mắt ngủ luôn.
Vì đang có hội thao nên không phải tự học buổi sáng, Trần Dã ngủ thẳng tới bảy giờ, bị bà đập cho tỉnh. Bà không quan tâm có hội thao hay không, ở trong mắt bà, đứa học sinh nào bảy giờ rồi vẫn chưa chịu dậy thì đều là hết nước cứu chữa.
Trần Dã thở dài, bần thần thức dậy rồi sau đó đến thẳng sân thể thao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tuan/379906/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.