Tiếng hô gọi đồ ăn này đã cứu vãn bầu không khí của cả căn phòng. Hạ Hàng ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Trần Dã như đang nhìn chúa cứu thế tỏa ra Phật quang rực rỡ.
“Phục vụ!” Hạ Hàng kích động hô theo.
Phục vụ nghe tiếng gọi thì hớt hải đẩy cửa đi vào ngay, trên tay cầm theo mấy bản thực đơn đưa cho bọn họ.
Lục Tuần liếc nhìn Trần Dã, Trần Dã thì nhìn thực đơn, Lục Tuần liền thở dài.
Trần Dã không kén ăn, cũng không hứng thú với việc chọn món lắm, cậu chỉ lật lật qua loa một chốc rồi đóng thực đơn lại, đưa sang cho Trình Tiến Đông. Trình Tiến Đông thì lại thích gọi món, cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cứ chăm chăm di ngón tay trên thực đơn, phục vụ thấy cậu chàng không nói gì thì đành phải nhìn theo ngón tay cậu ta, ngón tay chỉ món nào là ghi ngay món đó lại, y như chỉ điểm giang ơn, công lược địa đồ.
“Anh bạn này lạnh lùng quá ha.” Hạ Hàng phát biểu đánh giá về kiểu gọi món không nói một lời của Trình Tiến Đông.
Trình Tiến Đông nghe khen là lập tức quay sang cười toe toét với nó.
Hạ Hàng: “……”
Bởi vì trong quán không có nhiều khách ăn cơm lắm nên tốc độ chuẩn bị thức ăn cũng rất nhanh. Hầu hết các món là do Trình Tiến Đông chọn, mà Trình Tiến Đông thì hiểu quá rõ khẩu vị của Trần Dã rồi. Huống chi Trình Tiến Đông không dám nói câu gì, nhờ thế mà xung quanh yên tĩnh hơn bao nhiêu, làm Trần Dã ăn ngon đến nỗi chén xong hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tuan/379904/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.