“Để bà đi lấy cho hai đứa cái chăn.” Vừa nghe Lục Tuần đồng ý là bà lập tức đi vào phòng ngủ ngay.
Lục Tuần cầm cặp đứng đơ tại chỗ: “……..”
“Ăn một ít không?” Trần Dã giơ bát đào tới chỗ hắn.
Lục Tuần nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: “Thôi không cần đâu.”
“Vậy cậu vào phòng ngủ chờ tôi một lát.” Trần Dã đẩy nhanh tốc độ ăn đào, nhoáng cái đã đánh chén hết sạch, cậu lau miệng, mang bát đi rửa rồi mới về phòng ngủ.
Lục Tuần đang thu dọn cái bàn học bừa bộn của cậu. Trần Dã tựa người vào cửa, lấy làm khó hiểu: “Cậu có bệnh sạch sẽ à?”
Lục Tuần quay đầu nhìn cậu, chỉ vào mớ quần áo, sách vở và cả hộp giấy đựng đồ linh tinh vứt loạn xạ dưới sàn gỗ, hỏi: “Cậu không có bệnh sạch sẽ à?”
“Đệt.” Trần Dã nhíu mày, khom lưng nhặt nhạnh quần áo, “Tôi chưa kịp dọn.”
“Lo làm bài đi đã.” Lục Tuần thở dài, chỉ vào đề vật lý trên bàn. Trần Dã tặc lưỡi, kéo ghế ra ngồi xuống. Bởi vì đã ăn một ít lót dạ nên cậu lại lần nữa vực dậy tinh thần, bắt đầu cầm bút giải đề.
Chừng mười phút sau, Trần Dã buông bút, vươn vai duỗi người. Lục Tuần đặt bài thi trong tay xuống, cầm tờ bài làm của cậu lên nhìn lướt qua, kinh ngạc bảo: “Cậu học lý khá đấy.”
Tuy cũng có câu sai, nhưng xác suất làm đúng thì vẫn rất cao.
Trần Dã nhíu mày: “Cái này hồi cấp hai có học rồi mà, chuyển một cái là được.”
Lục Tuần chợt phát hiện mình có lẽ đã lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tuan/379900/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.