*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu Dã, Tiểu Dã?”
Ai đang gọi cậu vậy? Đầu Trần Dã choáng váng cực độ, rất muốn mở mắt ra nhưng lại không mở được.
“Tiểu Dã, dậy thôi.”
Ồ, là giọng của bà đang gọi cậu dậy.
“Trần Dã, dậy chưa? Phải đến trường rồi.”
Không dậy nổi, không dậy nổi, không muốn dậy, học hành méo gì tầm này.
“Trần Dã!”
Trần Dã giật mình bật dậy khỏi giường. Đầu óc vẫn mơ mơ màng màng.
Song cậu biết mình mà còn không dậy thì bà sẽ vừa chửi thằng quỷ sứ vừa lao vào trong phòng cậu, vả chát chát vào lưng cậu.
“Thằng quỷ ——”
“Dậy rồi ạ!” Trần Dã cuống cuồng trả lời, “Dậy rồi dậy rồi, bà ơi con dậy rồi!”
“Nhanh sửa soạn rồi ra ăn sáng.” Tiếng bước chân của bà xa dần khỏi cửa.
Trần Dã bật dậy quá mạnh, hai mắt tối sầm lại, hôm trước ngủ li bì không cảm nhận rõ được, giờ tỉnh rồi mới thấy đầu như muốn nổ tung.
“A…….” Trần Dã ôm đầu khuỵu xuống giường.
Tửu lượng của cậu rất kém, một ngày uống tận hai chai tất nhiên là đau đầu.
Mấy phút sau Trần Dã mới tỉnh táo được, cậu thở dài, với tay lấy cốc nước bên cạnh giường uống một hớp.
Tiếp đó dưới sự chỉ huy của đại não còn đang ngất ngưởng, cậu chậm rì thay xong đồng phục học sinh, ủ ê đánh răng rửa mặt, rồi lững thững ngồi xuống bàn ăn, sau đó…….
“Giời ạ! Nhanh lên xem nào!” Bà nhìn cậu mà sốt hết cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tuan/379876/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.