*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Dã cúp điện thoại, quay đầu thấy Lục Tuần đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao vậy?” Trần Dã nhíu mày.
“Không có gì.” Lục Tuần đáp.
“Vẻ mặt cậu kiểu gì đấy hả?” Trần Dã khó chịu.
Lục Tuần cười cười: “Cậu nóng nảy ghê nhỉ.”
“Cậu thì cười ngứa đòn quá đấy.” Trần Dã nói.
Lục Tuần cười càng tươi hơn.
Trần Dã chửi thề quay đầu đi, cậu sợ mình không khống chế được mà thụi cho tên này một cú.
Cậu không hề nóng nảy, theo lời bà nói thì là vậy. Chỉ là nóng tính như kiểu cún con thôi, đụng cái là nhảy lên, nhưng quên cũng rất nhanh. Từ nhỏ đã vậy rồi, tựa như một cơn mưa, ào ào trút xuống, rồi lại ào ào vơi đi.
Trần Dã nhịn nửa phút mà cơn mưa ào ào này vẫn chưa đi qua, thậm chí còn càng lúc càng nặng hạt.
Cậu quy kết là do tên này thật sự quá thiếu đánh.
“Ê, có người tới không? Giờ là mấy giờ rồi, đám bọn tao còn chờ để đi ăn khuya đây.” Đầu đinh gọi với sang từ bên kia đường, “Chờ đói hết cả bụng rồi! Bọn mày nhanh con mẹ nó lên!” “
Trần Dã nhíu mày quay đầu đáp: “Bố mày lắm anh em, mày có giỏi thì tí nữa đừng có kêu cha gọi mẹ.”
“…..Đệt mẹ thế chúng mày nhanh lên…..” Đầu đinh bị nói cho cứng họng, vốn dĩ gã cũng chẳng tự tin đấu được với Trần Dã.
Cái danh đại ca trường I không có gì đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tuan/379873/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.