Trần Dã cũng nghĩ tới vấn đề này, về tương lai sau này. Cậu không phải kiểu sẽ quá trăn trở về một vấn đề nào đó, song cậu không ngốc.
Cậu biết bà thương bọn họ nên rốt cuộc sẽ không nỡ nhẫn tâm với bọn họ, cậu cũng biết trong thâm tâm bà không hiểu rõ về việc này.
Nhưng tương lai không phải thứ cậu nói suông được mà cậu phải thực sự thể hiện ra trước mắt cho bà thấy, bằng không thì có nói nhiều cỡ nào cũng chỉ là giả. Trần Dã suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được một đáp án nào có thể đưa ra vào lúc này.
Thuốc bắt đầu ngấm nên cậu chẳng nghĩ ngợi được bao lâu thì đầu óc đã bắt đầu nặng trĩu.
Buổi trưa thức dậy bà lại đo nhiệt độ cho cậu lần nữa, cơn sốt vẫn chưa đỡ, Trần Dã chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn, bữa trưa cũng chẳng ăn được mấy, vừa không thấy ngon miệng lại còn buồn nôn.
Cậu lại uống một đợt thuốc nữa rồi nằm lên giường, giấc ngủ này rất đỗi nặng nề, khi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối thui, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của chiếc đèn học trên bàn. Bên cạnh gối có một chiếc bình giữ nhiệt, là bình của Lục Tuần.
Mồ hồi trên người chắc đều khô cả đi vì cơn sốt rồi, Trần Dã ngồi dậy, vặn nắp bình uống mấy ngụm lớn, nước trong bình là nước ấm, mang vị mằn mặn. Mãi đến khi uống gần hết cả bình, Trần Dã mới thở ra một hơi thật dài, cảm giác bản thân đã sống lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tuan/3415821/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.