Toàn bộ sự việc tựa như một trận mưa rào đổ ập xuống bất ngờ chẳng kịp đề phòng, khiến đầu óc Trần Dã hoàn toàn trống rỗng.
Bà kéo cậu ra khỏi nhà hàng, đi lên trên xe, Trần Dã mãi chẳng tìm được cơ hội nói chuyện. Mà dù có mở miệng thì cậu cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể dùng sự im lặng để che dấu hết thảy.
Chiếc điện thoại Trần Dã đặt ở trong túi bỗng vang lên một tiếng, cậu vô thức sờ vào điện thoại nhưng tay phải bị bà túm chặt lấy.
“Bà ơi……” Trần Dã nhìn gương mặt cương quyết của bà.
Bà vẫn không buông tay cậu ra. Trần Dã cúi đầu.
Trên xe buýt không đông người lắm, song vẫn có người chú ý tới thấy sự lạ thường giữa hai bà cháu. Mà bà nội vẫn nghiêm mặt, hơi ngước cằm, không thèm để ý tới ánh mắt soi mói của những người khác.
Mãi đến khi vào cổng tiểu khu, đứng trước cửa nhà rồi, bà mới buông bàn tay đang nắm chặt Trần Dã ra. Sau đó bà rút chìa khóa mở cửa ra, kéo Trần Dã vào trong nhà.
Tiếng “Rầm” cuối cùng vang lên, tất cả âm thanh đều bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa.
Hai người im lặng đứng đối diện nhau, một lúc sau, Trần Dã mới mở lời, “Bà ơi, con ——”
Còn chưa nói xong, bà đột nhiên giơ tay lên tát cậu một cái. Bà dùng lực rất mạnh, Trần Dã bị đánh nghiêng cả đầu, tai trái tức khắc không nghe được bất kỳ âm thanh âm nào nữa.
Đến khi cơn ù tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tuan/3370405/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.