Ráng chiều, trời xanh, biển biếc, hải âu bay liệng, cảnh sắc đẹp như trong tranh. 
Nam Cung Bình, Mai Ngâm Tuyết và Phong Mạn Thiên cùng ngồi trên boong thuyền lẳng lặng ngắm cảnh, lời nói giữa họ mỗi lúc càng ít đi, như sợ tiếng nói phá vỡ sự yên tĩnh của đất trời. 
Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết tựa sát vào nhau, chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng thấy Thất Ca đứng lên, đi đến trước mặt Phong Mạn Thiên, cung kính gật đầu ba cái. 
Phong Mạn Thiên cười xót xa : 
- Ngươi phải đi trước ư? 
Thất Ca nhẹ gật đầu : 
- Tiểu nhân xin được đi trước. 
- Được rồi, vậy... 
Trong bốn người Thất Ca võ công kém nhất, nên độc tính cũng phát tác sớm hơn, chỉ thấy y tung người lên, quay sang Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết mỉm cười gật đầu, đoạn vọt thẳng lên không, trở tay một chưởng vỗ vào Thiên linh cái, rơi ầm xuống biển mất hút. 
Thất Ca trước khi chết toàn thân co giật liên hồi, sắc mặt cũng trở nên tím đen, môi đã bị cắn đến rướm máu. 
Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết càng nắm chặt tay nhau hơn, hai người hiểu rằng Thất Ca vì không chịu đựng được nỗi đau khổ khi độc phát, nên mới tự tìm lối thoát sớm hơn, kỳ thực trong lòng hai người dễ thường không có ý ấy, song chẳng qua vì muốn kéo dài giây phút bên nhau mà thôi. 
Nam Cung Bình nghĩ đến trong số ba người còn lại, võ công của mình kém nhất, tiếp đến hẳn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tu-than-long/3047193/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.