Mưa gió tơi bời, mọi người đều nghe lòng trĩu nặng dị thường. Nam Cung Thường Thứ chầm chậm đặt tử thi của Điểm Thương Yến xuống. 
Nam Cung phu nhân lấy ra một chiếc khăn lụa băng bó vết thương nơi bắp tay cho Nam Cung Bình, khẽ nói : 
- Bình nhi hãy quơ tay thử xem có thương đến gân cốt không? 
Nam Cung Bình vung vẫy tay, cảm thấy máu nóng trong lòng như tụ lại một chỗ, nghẹn ngào nói : 
- Không... 
Lỗ Thiên Tiên trông thấy tình thương tha thiết giữa hai mẹ con, nghĩ đến bản thân mình một đời cô đơn, bất giác xót xa cúi đầu xuống, lẳng lặng nhặt lấy chiếc ấm rượu bên chân, lắc nhẹ hai cái, nghe dường như còn được một ít rượu thừa, bèn ngửa nắp ra ngửa cổ nốc cạn, đoạn vung tay ném ấm rượu ra ngoài, những tiếng “coong coong” vang lên, ấm rượu lăn xuống bậc cấp. 
Tư Mã Trung Thiên nắm chặt song quyền, bỗng nghe lại có tiếng vó ngựa vang lên trong bóng tối, dường như không chỉ một hai con. 
Nam Cung Thường Thứ ngẩng lên nói : 
- Tư Mã huynh, có phải những vị huynh đệ mà Tư Mã huynh đã để lại ở ngoài trang vào đó không? 
Tư Mã Trung Thiên phóng bước ra ngoài bậc thềm, chỉ thấy bốn con tuấn mã chầm chậm lao tới dưới cơn mưa, định thần nhìn kỹ, trên yên ngựa không hề có người, chỉ con sau cùng có cắm chéo một ngọn cờ đỏ, một cơn gió mạnh thổi qua, ngọn cờ cũng bị cuốn rơi xuống đất, thoáng chốc đã bị đất sình nhuốm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tu-than-long/3047188/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.