Tức giận đến mức choáng váng.
...
Ánh sáng ảm đạm khuếch đại âm thanh nhỏ vụn, mỗi một hạt bụi li ti đều có thể thấy rõ ràng vào lúc này.
Yến Nguy có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của mình, cậu nhìn "Yến Minh Quang" ngồi ở bên giường, ổn định thân hình nhìn chằm chằm, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt tối tăm của đối phương —— căn bản không có mặt mũi.
Trong nháy mắt ý thức được này, cảm giác âm u bốn phương tám hướng đều bị nhìn chằm chằm lúc ban sáng lại một lần nữa cuốn tới, xông thẳng vào đại não Yến Nguy.
Thứ ngồi bên giường vô cùng nhạy bén, Yến Nguy chỉ chần chờ một lát nhưng "Yến Minh Quang" liền chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt hoàn toàn không có ngũ quan đột nhiên xuất hiện một cái miệng dính đầy máu tươi, hướng về phía cậu nhe răng cười cười.
Thứ kia dùng giọng nói của Yến Minh Quang, phiêu đãng mà phù phiếm thấp giọng nói: "Cậu phát hiện rồi..."
Càng nguy hiểm, Yến Nguy lại càng trấn định.
Cậu có thể cảm nhận được trái tim mình đập nhanh, máu tựa hồ lưu động vui vẻ một chút, nhưng giờ phút này đại não của cậu lại càng thêm bình tĩnh.
Ngón tay cậu khẽ nhúc nhích, ánh mắt ngưng tụ, chợt nắm lấy tay Yến Minh Quang dưới chăn, lướt qua thứ bẩn thỉu kia xoay người xuống giường nói: "Yến Minh Quang, chạy!!!"
Người bên cạnh trong nháy mắt bị cậu nắm tay lên cũng theo cậu xoay người xuống giường, động tác nhanh chóng. Tay người đàn ông mang theo nhiệt độ nhưng Yến Nguy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tu-mot-phan-hai/1141172/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.