"Ha ha, lão bà thông minh lắm." Độc Cô Bại Thiên khẽ thơm lên má Hoa Vân Tiên rồi mới đặt thị xuống.
Hoa Vân Tiên thất thanh ré lên, không dám tin vào việc mình bị thơm.
"A…"
Độc Cô Bại Thiên vội bịt tai tránh sang bên.
"Tên khốn, ta phải giết ngươi." Thị lao tới, liên tục xuất chưởng.
Hắn vội chụp lấy tay thị: "Nàng bình tĩnh đi, đừng giận mà hại đến thân thể."
Nhưng Hoa Vân Tiên tựa hồ mất lí trí, điên cuồng công kích, tay bị giữ thì tung chân, thậm chí há răng ra cắn.
Hắn không đề phòng, bị đá trúng một cước, bị cắn trúng một miếng, vội điểm huyệt thị, rồi ném lên giường.
"Hắc hắc..."
Thấy hắn tỏ vẻ xấu xa, Hoa Vân Tiên tựa hồ tỉnh lại, run giọng: "Ngươi…tên khốn mau giải huyệt cho ta."
"Giải huyệt cho cô rồi ta lại bị đá, bị cắn thì làm sao đây." Vừa nói hắn vừa đến cạnh giường.
Hoa Vân Tiên lại ré lên: "A…đừng đến đây…"
Độc Cô Bại Thiên vội điểm huyệt câm của thị, rồi nằm xuống bên cạnh.
Hoa Vân Tiên lại biến sắc, suýt nữa ngất đi, nhưng không thể nói hay động đậy, chỉ biết trừng mắt lên.
Hắn nằm đối diện, cười bảo: "Lão bà, chúng ta bái đường nhưng chưa động phòng, thế này coi như động phòng đi, chà, không ngờ có ngày lại thế này, ngủ đi."
Tim Hoa Vân Tiên muốn vọt khỏi lồng ngực, cho rằng khó thoát vuốt sói, đã tính đến trường hợp xấu nhất nhưng ngạc nhiên là hắn rất quy củ, không chạm vào thị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tu-bat-diet/2466905/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.