Chương trước
Chương sau
Hắn khoa tay múa chân, cười như phát cuồng: "Ha ha..."

Nữ tử trong hồ đều ngẩn người, đêm nay xảy ra quá nhiều bất ngờ, ai ngờ Linh ma hiện thân rồi lại lao vào lòng nam tử.

Huyên Huyên dịu giọng: "Ôi, Tiểu Bạch điên rồi, Tiểu Bạch đáng thương…"

Hoa Vân Tiên giận thầm, không sao ngờ được Linh ma hiện thân, hiển nhiên Linh ma có quan hệ không tầm thường với Độc Cô Bại Thiên: "Tên khốn đáng ghét, hừ…"

Khi hắn bình tĩnh lại, Linh ma hồ cũng tĩnh lặng, nữ tử trên mặt hồ đều đã tản đi, chỉ còn lại con thuyền nhỏ của hắn trên mặt hồ.

Hắn múa hai tay, định đi vào bờ, nhưng vừa lên thì thấy một bóng đen lao vút tới.

Hắn tránh sang bên, hóa ra Huyên Huyên, tiểu ma nữ bước tới với vẻ mặt không hiền lành gì.

"Khụ… tiểu nha đầu muốn làm gì? " Nguồn truyện: Truyện FULL

"Lấy ra."

"Cô nói cái gì? "

Huyên Huyên mỉm cười: "Ta bảo đưa vật trong tay ngươi ra."

"Cô nói gì, ta không hiểu." Hắn ra vẻ ngây thơ.

"Hừ, Tiểu Bạch đáng chết, lẽ nào muốn ta động thủ?" Tiểu ma nữ thò bàn tay trắng nõn ra, khua khua quyền đầu.

"Nhầm rồi, tiểu nha đầu không thể văn nhãn được một chút hay sao? Cô thấy ta thành thế này rồi còn giở trò, không có phong phạm đế cảnh cao thủ tí nào."

"Mặc kệ ta, ta thích thế. Nói, ngươi có giao không." Tiểu ma nữ không hề chịu bỏ cuộc.

"Cô không thử xem đây là đâu ư, cách Ẩn Ma cốc không xa, gọi mấy lão bất tử tới xem cô xử lý thế nào."

"Ngươi có chịu đưa không? "

Đối diện với Huyên Huyên đang bức sát, hắn cũng bó tay, rồi đành thỏa hiệp: "Về đã rồi cho cô xem."

Huyên Huyên lập tức sáng mắt, cười cao hứng: "Ha ha, hóa ra ngươi có thu hoạch, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ."

"Ngất mất thôi." Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ: "Tiểu ma đầu đáng ghét này hóa ra chỉ dọa thôi, chứ không khẳng định được trong tay ta có gì, tiểu nha đầu giảo hoạt."

Hắn thầm hận đã mắc lỡm thì Huyên Huyên lại cười hớn hở.

"Cô cười đi, cười nữa đi, cười đến khi mặt nhăn hết, không còn gả cho ai được nữa."

"Hừ, ta không cần, sao phải gả cho người ta, hơn nữa làm gì có ai xứng với ta."

Độc Cô Bại Thiên phẫn hận nghiến răng kèn kẹt, thầm nhủ: "Tiểu nha đầu ngươi sớm muộn gì cũng phải lấy ta, cứ chờ mà xem."

Về đến tiểu viện, Huyên Huyên vội cầm tay hắn: "Mau đưa cho ta."

"Ta bảo cho cô lúc nào, chỉ nói là cho cô xem…" Chưa dứt lời hắn đã bị nàng điểm huyệt.

"Tiểu Bạch lắm chuyện quá, yên tĩnh một chút đi." Đoạn ấn hắn xuống ghế.

Độc Cô Bại Thiên vừa giận vừa hận, ngàn vạn lần đề phong mà vẫn bị tiểu nha đầu ám toán, nhưng dù động thủ thật sự, hắn vẫn là kẻ xui xẻo.

Hắn trơ mắt nhìn Huyên Huyên lấy viên lam sắc lệ tinh ra, định lên tiếng mà không thể, á huyệt đã bị tiểu nha đầu điểm rồi, hắn nóng lòng đến đỏ bừng mặt.

Huyên Huyên trừng mắt: "Nhỏ mọn, không phải chỉ là viên đá ư, sao ngươi lại coi trọng thế nhỉ?"

"Vớ vẩn, đá hả?" Độc Cô Bại Thiên cực kỳ bực mình vì bị người ta coi trân châu là gạch đá.

"Ồ, đá gì nhỉ? Đẹp thật, lấp lánh, chạm vào mát tay, cũng được, ta thích lắm." Tiểu ma nữ tỏ vẻ vui mừng.

Thấy nàng yêu thích, hắn rùng mình, đó là "thứ cứu mệnh" Minh Nguyệt, nếu bị tiểu nha đầu lấy mất, muốn cướp lại thật không đơn giản.

"Tiểu Bạch, tặng viên đá này cho ta đi."

Độc Cô Bại Thiên thầm nóng lòng, cực kỳ muốn thét to: "Không được." Nhưng không thốt thành tiếng.

"Nói thêm lần nữa, cho ta đi." Đoạn tiểu nha đầu nhanh chóng giải á huyệt cho hắn.

Chữ "không" vừa buột ra khỏi miệng gã thì bị nàng dùng khăn lông chuẩn bị sẵn chụp lại, đoạn chiếc khăn nhanh chóng được rút lại, chữ "được" thoát khỏi miệng hắn.

"Được, được rồi. Tiểu Bạch ngoan lắm, ta biết là ngươi đồng ý mà." Huyên Huyên nhảy tung tăng, vẫy vẫy cái khăn.

Độc Cô Bại Thiên muốn khóc mà không được, thở hắt ra rồi lướn tiếng: "Không được, viên lệ tinh này tuyệt đối không thể cho cô, ta còn phải dùng để cứu người."

"Ngươi nói cho ta, sao lại không giữ lời?"

Độc Cô Bại Thiên nghiến răng: "Vớ vẩn, ta đồng ý lúc nào, tiểu nha đầu ngươi dùng quỷ kế."

"Tiểu Bạch xấu xa dám xúc phạm ta, còn mắng ta, hừ! Ta không trả xem ngươi làm gì được ta."

Độc Cô Bại Thiên vừa định lên tiếng thì lại bị tiểu ma nữ điểm huyệt.

Tiểu ma nữ nổi giận quay đi, đặt tay lên cằm ngắm nghía lam sắc lệ tinh trên bàn.

"Ồ, hình như viên đá này có năng lượng dao động, kỳ quái thật, lẽ nào là Thái hồng thạch khiến vĩnh viễn giữ được tuổi xuân, nhất định rồi, ha ha, phát tài rồi, nghiền nát ra bôi lên mặt là vĩnh viễn giữ được thanh xuân, ha ha…"

Độc Cô Bại Thiên suýt ngất xỉu, đúng là ma nữ khiến người ta đau đầu. Lòng hắn vạn phần như lửa đốt nhưng không thể cất tiếng.

Đúng lúc đó, tiểu nha đầu vỗ lên mình hắn, giải khai huyệt đạo.

"Huyên Huyên, ngàn vạn lần đừng…"

"Biết rồi, trêu ngươi thôi." Huyên Huyên cắt lời.

Tiêu ma nữ cười xòa: "Nhưng ngươi cho ta biết lý do."

Độc Cô Bại Thiên biết lại bị tiểu ma nữ lừa gạt: "Vật của ta, sao phải cần lý do?"

"Nhưng giờ nó trong tay ta, ngươi bảo có cần lý do không?"

Độc Cô Bại Thiên ổn định tâm thần rồi, quyết định cho nàng biết việc gặp Tình Nguyệt lệ tinh ở ma vực.

Ma vực lệ tinh, Trường Sinh cốc thần tích, Vong Tình ma quân, kỳ ngộ ở đáy Linh ma hồ...hắn nhất nhất kể lại.

Nhìn hắn chìm trong đau thương, Huyên Huyên kêu lên: "Oa, Tiểu Bạch, những gì ngươi trải qua quả nhiên thú vị."

Nhìn tiểu ma nữ khiến người ta đau đầu, hắn không nén được, thò ngón tay gõ mạnh lên đầu nàng.

"Cô đúng là tiểu ma nữ, ta thương tâm thế này cô còn lòng dạ đùa cợt, hừ."

"Úi chà, đau chết mất, Tiểu Bạch đáng chết dám động chân động tay với ta…" Đoạn nàng đấm mạnh hai quyền.

Tuy hai quyền này không khiến hắn thổ huyết nhưng đau đến méo xệch miệng, "cô là đồ bạo lực, định đấm chết ta hả?"

Huyên Huyên cũng không chịu kém, trả đũa: "Thật đau vậy ư? Ta không đấm mạnh."

Độc Cô Bại Thiên vừa xoa ngực vừa trách: "Không mạnh? Cô không nghĩ đến cách biệt giữa chúng ta ư, một con khủng long vô tình giẫm phải thanh niên tuấn tú thì thanh niên chịu được chăng?"

"Đi chết đi." Huyên Huyên xanh mặt, tung quyềm đấm hắn văng đi.

Hắn đập vào cửa sổ, rơi ra ngoài: "A…cô là đồ bạo lực…"

"Bịch."

Ngoài song cửa vang lên tiếng vật nặng rơi xuống.

Hai nữ tử ma giáo hầu hạ hắn trốn biệt trong phòng, mấy hôm nay họ sợ run người trước hành vi của tiểu ma nữ, chỉ lo chạm đến nàng sẽ rước họa vào thân.

Hồi lâu sau, hắn mới lắc lư bước vào: "Tiểu ma nữ ngươi định giết ta hả."

Huyên Huyên cũng thấy quá đang, nhỏ giọng: "Ai bảo ngươi gọi người ta là ma nữ, rồi cả nữ bạo chúa nữa, còn nhân lúc ta không chú ý gõ ta một cái đau đến chảy nước mắt. Ta lớn ngần này chưa có ai dám đối đãi như thế. Lần này…coi như hòa."

"Ta ngất, gặp phải tiểu ma nữ như ngươi bảo ta phải làm sao, lẽ nào cô định đại phát thần uy đánh ta văng đi tiếp?"

"Hi hi..." Huyên Huyên cười ranh mãnh.

Đêm khuya người vắng, tiểu viện hắn ở vẫn rực đèn đuốc.

Hắn và Huyên Huyên đang thương nghị việc trong Ẩn Ma cốc.

Huyên Huyên nói: "Nếu ngươi thả các ta tuyệt thế cao thủ đó ra, thực lực của ma giáo sẽ bành trướng cực điểm, thế cân bằng trên giang hồ bị phá vỡ, một phe độc bá cũng không phải hay ho gì, Tiểu Bạch nên cân nhắc cho kĩ."

Độc Cô Bại Thiên đáp: "Không lo, ta đã nói rồi mà, ta có năng lực khống chế các tuyệt đại cao thủ đó. Ta muốn võ lâm đại loạn, võ lâm bình an lâu quá rồi, hồ nước trong biến thành đục từ lâu, nên trên toàn là rác rưởi, không khơi thông dòng thì chông chính của giang hồ vĩnh viễn không thể trong sạch lại. Để ma nhân ta dựng lại ngọn cờ chính nghĩa cho võ lâm, hắc hắc..."

"Đừng đắc ý quá, nói đi, sẽ để cho ta mấy tuyệt đại cao thủ làm thủ hạ?"

"Ừ, để ta nghĩ xem, có ba…"

Hai người thảo luận đường hoàng, không hiểu nếu ma giáo chúng nhân biết được sẽ phản ứng thế nào.

Trong phong lại vang lên tiếng cười giòn tan: "Xem ra chuyến đi ma giáo lần này rất đáng, không ngờ thú vị như vậy."

Độc Cô Bại Thiên cười: "Hắc hắc, nếu thập đại ma giáo trưởng lão biết các tuyệt đại cao thủ được thả sẽ phục vụ chúng ta tất sẽ phát điên, ngày mai chúng ta sẽ giải phóng ấn đầu tiên, quả thật đáng chờ đợi."

"Hắc hắc..."

Cả hai mỉm cười, nhừng dù thế nào tiếng cười cũng đầy gian tà như kẻ đạt thành âm mưu.

Đêm dài đằng đẵng, Độc Cô Bại Thiên chìm vào giấc ngủ trong tâm tình kích động.

Mặt trời mọc ở đằng đông, Thiên Ma cốc vĩnh viễn không quên ngày đặc biệt này, ma giáo tuyệt đại cao thủ bị phong ấn mấy ngàn năm sẽ phá ấn thoát ra.

Độc Cô Bại Thiên và Huyên Huyên được mấy ngàn đệ tử ma giáo hộ tống, đi vào trong cốc.

Đám đông hùng hồn, ai nấy đều kích động, ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong và thập đại nguyên lão đi hai bên, phía sau là thánh nữ cùng những nhân sĩ cao cấp.

Chúng nhân dừng bước trước Ẩn Ma cốc, áo lực kinh hồn tràn ra.

Độc Cô Bại Thiên hít sâu một hơi khí lạnh: "Đây là…"

Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong đáp: "Đời nào ma giáo cũng tìm cách cứu các vị lão tổ thoát ra, sau đó liền phát hiện khi tập trung đông giáo chúng ở ngoài, sức mạnh phong ấn trong Ẩn Ma động sẽ tràn ra đối phó với sức mạnh ngoài cốc, dù thế thì các lão tổ vẫn không thoát khốn được. Bất quá hôm nay đã khác, chúng ta liên thủ tất sẽ cứu được các lão tổ thuận lợi thoát khốn."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.