Chương trước
Chương sau
Võ lâm luôn phong phong vũ vũ, không bao giờ bình lặng, võ lâm thế gia Nam Cung gia tộc ở Thanh Phong đế quốc đang bàn tính nội bộ.

Nam Cung Tiên Nhi luôn tươi cười, đẹp đến độ khiến người ta hoa mắt hiện tại mất đi thần thái cũ, mày ngài nhíu chặt lo lắng.

"Cha, gia gia, xem báo cáo này đi."

Nam Cung Vô Địch cao lớn đón lấy, xem qua rồi thở dài: "Độc Cô Bại Thiên này khiến người ta giật mình, chỉ thoáng chốc lại đạt đến thánh cấp cảnh giới, không tin được."

Nam Cung Anh Hùng tiếp lấy, liền biến sắc, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Hóa ra ngần ấy ngươi tru sát, định dồn hắn không còn đất táng thân mà kết quả lại như vậy." Rồi đi đi lại lại trong phòng hai vòng: "Hắn không chết, quả là bất ngờ với cả võ lâm, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta phải tính kĩ."

Nam Cung Tiên Nhi nhíu mày: "Sự tình này khiến cả thánh cấp cao thủ xuất hiện, là đại sự mấy trăm năm nay, con nghĩ sẽ có gì đó xảy ra."

Thị vốn có trực giác sắc bén, cảm giác không yên lòng trước sự kiện vừa xảy ra, thiên chi kiêu nữ của Nam Cung gia tộc từ bé đã được dạy dỗ toàn những tinh anh, có cách nhìn nhận riêng, dựa vào thiên phú và quá trình bồi dưỡng nên thành thục, trí tuệ hơn hẳn tuổi đời. Thị cảm giác được võ lâm sẽ xảy ra những việc động trời, thậm chí có liên quan đến Độc Cô Bại Thiên.

Ngẫm nghĩ một chút, thị lên tiếng: "Có lẽ lúc đầu chúng ta đã sai lầm, chạm vào người không nên chạm: Thanh niên, không, tên khốn, quật khởi nhanh như sao băng trong võ lâm." Hiển nhiên nàng ta nhớ lại việc lúc xưa hắn truy sát mình, với bậc kim chi ngọc diệp thì đó là sỉ nhục không tiếp nhận nổi, mãi mãi không quên. "Hắn quả thực thần bí, chúng ta vẫn đánh giá thấp hắn, dù hắn từng xá thân thành ma mà chúng ta cũng chỉ muốn trừ diệt hắn chứ chưa từng nghĩ có ngày phải đề phòng. Có lẽ gần đây gia tộc chúng ta thuận lợi quá, đã lơi lỏng cảnh giác, lúc xử lý một số việc đã ơ hờ, thật sự phải tỉnh táo lại."

Ngưng một lát, thị lại nói: "Con nghĩ sách lược đối phó Độc Cô Bại Thiên của chúng ta cần thay đổi, nếu tiếp tục truy sát hắn thì thật bất trí."

Nam Cung Anh Hùng nói: "Lẽ nào chúng ta phải hóa địch thành bạn với hắn? Không thể được, xảy ra nhiều việc như vậy cũng do chúng ta, hắn tất không bỏ qua. Con đừng quên ai đã đem bí mật hắn xá thân thành ma cho thiên hạ biết, khiến hắn phải tứ xứ đào vong. Tên khốn đó đốt mất quá nửa trang viên Nam Cung gia khiến chúng ta mất mặt, lẽ nào lại tha cho hắn?"

Nam Cung Tiên Nhi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa cười lạnh: "Con không quên hắn từng truy sát mình, không quên hắn từng hỏa thiêu Nam Cung, sớm muộn gì cũng có ngày buộc hắn trả gấp bội. Bất quá hiện tại chúng ta không thể động tới hắn, hắn không còn là kẻ thất thế, tuy có không ít tổ chức sát thủ làm phiền nhưng tuyệt đối không uy hiếp được hắn. Chúng ta phải đợi, đợi cơ hội thích hợp, rồi hãy…" thị làm động tác chém tay.

"Còn phải đợi đến bao giờ? Ta thấy đây là cơ hội tuyệt hảo, nhân lúc nhiều người thuê sát thủ hành thích hắn, chúng ta góp một tay."

"Cha, sao hôm nay cha mất hẳn lãnh tĩnh vậy? Chúng ta nên phái người đi theo nhưng không được gây bất lợi cho hắn, thậm chí có lúc phải báo cho hắn biết. Con tin rằng phàm kẻ nào ám sát hắn đều chịu hậu quả, như vậy chúng ta đừng dính vào là hơn."

Nam Cung Anh Hùng hỏi: "Tất yếu vậy ư?"

"Tất yếu, chắc chắc phải thế. Con tin rằng không lâu nữa hắn sẽ hành động, lúc đó những kẻ thuê sát thủ hành thích hắn sẽ khó sống."

Nam Cung Anh Hùng thở dài: "Tên khốn, có địch nhân như hắn quả thật ăn ngủ không yên."

Mắt Nam Cung Tiên Nhi lóe lên: "Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn."

Nam Cung Vô Địch vẫn bế mục dưỡng thần đứng dậy: "Tất cả cứ theo lời Tiên nhi." Đoạn cất bước đến diễn võ sảnh.

oOo

Vu Ý đưa tay trái đỡ tay phải, rít lên: "Tên khốn Độc Cô Bại Thiên, ngươi khiến ta mất tay phải, ta phải lấy mạng ngươi, đáng chết, ngươi cứ đợi đấy, để xem ai hơn ai." Đoạn điên cuồng cười vang.

Cách không xa lắm, cung chủ Ngọc Hư cung nhíu mày hỏi đệ tử: "Sư huynh con từ khi hạ sơn quay về vẫn như vậy hả?"

Đệ tử trẻ tuổi đứng cạnh đáp: "Vâng, sư huynh thường cười rồi khóc, đại phu nói sư huynh bị đả kích quá lớn, cần tu dưỡng một thời gian mới khỏi."

Ngọc Hư cung cung chủ thở dài: "Con phái mấy người trông nom, không được để nó hạ sơn, biết chưa?" T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

"Vâng, đệ tử biết rồi."

oOo

Trên Lạc Thiên phong ở Thanh Phong đế quốc, một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc y phục trắng phất phới trong gió, như tiên tử xuống trần. Vị tiên tử cao ngạo đang nổi giận đó cầm trường kiếm lấp lánh hàn quang, sát khí xung thiên, đạo đạo kiếm khí tung hoành giữa hư không, phảng phất ở đó có cừu nhân bất cộng đái thiên.

Một màn sáng từ người nàng rực lên, hàn khí lãnh liệt khiến không khí bốc hơi nước, bạch vụ mênh mông dâng lên. Thoáng sau, trong vòng ba trượng dày đặc vân vụ tựa tiên khí, càng khiến nàng giống xuất trần tiên tử, cơ hồ sắp theo gió bay đi.

Một trung niên nam tử đứng xem thầm gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi.

Thiếu nữ quát: "Vạn lí tuyết phiêu!"

Sát na sau, trong vòng mười trượng quanh nàng bay lên hoa tuyết, ánh nắng chiếu vào càng rực rỡ xán lạn, mỹ lệ vô cùng. Hoa tuyết càng lúc càng dày, sau cùng đất trời chìm trong màn lông ngỗng, đồng thời không khí lạnh thấu xương, ẩn chứa sát ý vô tận, dòng khí lạnh lẽo cùng sát khí lãnh liệt đan nhau.

Chỉ mấy giây sau, quanh thiếu nữ trắng xóa một màu, hoa tuyết trên không tung bay, mặt đất toàn tuyết.

Cách đó không xa, một trung niên mĩ phụ đến cạnh nam tử, tỏ ra kinh ngạc: "Vũ nhi sao vậy, hình như đầy nộ khí trong lòng, con gái không nên như thế."

Trung niên nhíu mày: "Hai tháng nay nó rất khác thường, không hiểu làm sao nữa. Nàng có nhận ra hiện giờ công lực của nó một ngày tiến ngàn dặm, mới hai tháng đã từ siêu cấp cao thủ tăng lên thành cao thủ thứ vương cấp."

Cùng lúc, hoa tuyết quanh thiếu nữ xuất hiện thêm nhiều vật sáng chói, nhìn kĩ thì là băng hoa tuyết diệp, nhiệt độ trong không khí càng giảm xuống. Băng hoa trong suốt như có sinh mệnh, mùi thơm thoang thoáng phát ra.

Trung niên mĩ phụ động dung: "Tu vi của nó lại đạt đến cảnh giới này, thật khiến người ta cả kinh."

Trung niên nói: "Nàng xem kĩ đi."

Trung niên mĩ phụ quan sát kĩ con gái, càng kinh ngạc hơn, băng đao quanh đó đang múa lượn, phát ra tiếng vù vù.

Trung niên mĩ phụ thở dài: "Xem ra công phu của con gái đã vượt chúng ta, có lẽ tiến vào hàng ngũ vương cấp cao thủ, thật không hiểu sao tiến cảnh lại kinh hồn như vậy."

"Đúng, chỉ e trong Lạc Thiên cung trừ các trưởng lão thoái ẩn, Vũ nhi là lợi hại nhất." Trung niên cảm khái, trong giọng nói không khỏi vui mừng.

Cùng lúc, thiếu nữ thu công, đi khỏi vùng hoa tuyết.

"Cha, mẹ, con muốn vào Lạc Thiên động tìm Phi hoa phi diệp Lạc Thiên công hoàn chỉnh trong truyền thuyết?"

"Cái gì? Không được." Hai vợ chồng cùng hô lên.

"Vũ nhi, con không biết ở đó nguy hiểm thế nào đâu, ngàn năm nay, phàm đệ tử nào tiến vào đều không trở ra, con đừng lấy tính mạng làm trò đùa." Trung niên tỏ vẻ nghiêm túc.

Trung niên mĩ phụ cũng nóng lòng: "Vũ nhi đừng phá nữa, sao con lại có ý nghĩ cổ quái như thế, công phu của con đã khá lắm, gần như vô địch lớp trẻ, còn chưa đủ ư? Ta và cha con chỉ có mình con là bảo bối, sao con lại bỏ mặc tình cảm của cha mẹ, đến Lạc Thiên động làm gì."

"Cha mẹ, con nhất định phải vào, phải tìm thấy thần công trong truyền thuyết, dù có hung hiểm hơn cũng mặc. Cha mẹ cứ yên tâm, con sẽ giữ mình, mạng của con không chỉ thuộc về con, mà còn thuộc về cả người yêu thương, nuôi dưỡng con." Nàng lại nũng nịu: "Cha mẹ, cứ để con vào, con sẽ không sao đâu, sẽ khiến Lạc Thiên cung phát dương quang đại." Đoạn níu cổ trung niên mĩ phụ, tựa vào người bà.

Ba ngày sau, hai vợ chồng dẫn vô số môn nhân đệ tử tiễn nàng vào nơi cực hàn thần bí ---- Lạc Thiên động.

oOo

Trong tổng đàn Ma giáo, các trưởng lão ẩn thế nhiều năm lên đại điện, giáo chủ Cái Thiên Phong ngồi cạnh, cùng với vô số cao thủ ma giáo.

Một lão nhân tóc bạc run giọng: "Thiên Phong, có tin gì về Độc Cô Bại Thiên chăng?"

Dù mấy lão nhân hư nhược nhưng không ai trong đại điện dám bất kính, chúng nhân biết họ chính là cao thủ vô địch chân chính của ma giáo. Họ đều thành danh giang hồ từ mấy chục năm trước, từng là nhân vật hô phong hoán vũ, từng phản lão hoàn đồng, rồi lại già đi, người trẻ nhất cũng ngoài trăm tuổi, tu vi hiếm có đối thủ trên đời. Nhưng họ đều không thể tiến vào thánh cấp cảnh giới, không thể nhìn thấu sinh tử.

Cái Thiên Phong tuy gần sáu mươi nhưng vẫn cung cung kính kính với các nhân vật tiền bối này.

"Thánh nữ vừa về, mang theo tin tức mới nhất về Độc Cô Bại Thiên."

"À, còn không mau cho vào gặp chúng ta."

"Vâng, người đâu, mau mời thánh nữ."

Không lâu sau, một nữ tử che mặt, thân hình xinh đẹp bước vào đại điện.

"Bái kiến các vị lão tổ tông, bái kiến giáo chủ." Nữ tử thi lễ với chúng nhân.

"Miễn lễ, mau bẩm báo với các trưởng lão."

"Hiện giờ Độc Cô Bại Thiên đã đến Bái Nguyệt đế quốc, dọc đường hắn khoa trương, đến đâu cũng nói sẽ tới làm khách của Thiên Ma cốc khiến chính đạo võ lâm bất an. Mấy chục thích khách đến hành thích nhưng đều bị hắn hạ thủ, theo dự đoán, sát thủ chân chính chưa xuất hiện, chắn vẫn đợi hắn. Còn có một số kẻ khả nghi, lại đi báo tin cho hắn, với hoàn cảnh hiện tại của hắn, thật khó tưởng tượng rằng có thế lực nào đó trợ giúp."

Các trưởng lão gật đầu, nói với Cái Thiên Phong: "Thiên Phong, mau phái người bảo vệ Độc Cô Bại Thiên an toàn đến được Thiên Ma cốc."

"Vâng."

Trưởng lão ngồi ở vị trí cao nhất đứng dậy đi hai vòng trong đại điện: "Theo tin tức mấy ngày trước, Độc Cô Bại Thiên vừa mất đi hồng nhan, chúng ta hạ thủ từ phương diện này." Đoạn nhìn thánh nữ đầy ý vị.

Mắt thánh nữ ánh lên tia hoảng loạn, dịu giọng: "Lão gia gia, con là tôn nữ của ngài, đừng đẩy con vào đống lửa. Hơn nữa trong ma giáo thiếu gì nữ nữ tử xinh đẹp, lúc cần nào sợ không có nhân tuyển."

Lão nhân nhìn nàng ta, lộ ra nét nhu hòa, vỗ đầu đầu yêu thương: "Sao ta lại bỏ con, bất quá thật sự cần con giúp, để bản giáo lại quật khởi, con…"

Thánh nữ cắt lời lão nhân, bước lên lay vai lão, nũng nịu: "Con biết tổ gia gia sẽ nghĩ cho con, chắc không làm khó con."

Mấy nữ đệ tử trong đại điện đều tỏ vẻ hâm mộ, họ biết chỉ có thánh nữ mới dám vô lễ như thế với các trưởng lão.

Thánh nữ tiếp lời: "Tổ gia gia, sao người lại chịu nhịn tên Độc Cô Bại Thiên đó như vậy, mặc cho hắn khiêu khích quan hệ giữ chúng ta và toán chính đạo nhân sĩ ngu xuẩn đó? Trực tiếp bắt hắn, chúng ta dùng máu hắn giải khai phong ấn không được ư?"

Lão nhân cười: "Con nghĩ đơn giản quá, nếu là thế thì chúng ta để hắn tung hoành giang hồ làm gì? Chân ma chi huyết xác thật mở được phong ấn nhưng cần người có ma thể tự giải, nên chúng ta phải nhẫn. Một khi những tuyệt thế cao thủ bị phong ấn của bản giáo thoát khốn, hắc hắc…"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.