Chương trước
Chương sau
Lần này đường đường một đại thế gia uy danh hiển hách mà lại ba lần bốn lượt phái người lôi kéo Độc Cô Bại Thiên khiến cho hắn phải đau cái đầu. Khuất phục dưới người khác hiển nhiên không phải là tính cách của hắn nhưng nếu cự tuyệt thì vô hình trung lại có thêm một đại địch đáng sợ. Như hôm nay hắn đích thân nhận thư mời do chính đại gia chủ của Nam Cung thế gia – Nam Cung Anh Hùng – viết ngỏ lời mời hắn tới Nam Cung thế gia để gặp mặt

Độc Cô Bại Thiên đứng trong thư phòng nhăn mày suy nghĩ. Lúc này, cửa phòng mở ra, lão phiến tử bước vào trong phòng. Trong ba tháng vừa qua, Độc Cô Bại Thiên đã mang phần liệu thương của Chiến Thiên quyết truyền lại cho lão. Ban đầu lão phiến tử vẫn còn không tin tưởng gì lắm, chỉ cứ chiếu theo đó đả tọa cho xong thôi. Nào ngờ sau hai tháng thì lão đột nhiên phát hiện trong thể nội trống rỗng của mình lại có một tia chân khí ba động khiến cho lão mừng như muốn phát cuồng. Tuy lão đã từng nói có hay không có võ công cũng không sao nhưng khi phát hiện ra công lực có thể phục hồi thì không khỏi kìm được kêu lên vui mừng. Mỗi ngày cứ liên tục đả tọa, sau ba tháng thì hai mắt của lão phiến tử đã bắt đầu lấp lánh tinh quang, khí chất con người cũng từ đó mà bộc phát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Độc Cô tiểu tử, ngươi làm gì mà buồn rầu ảo não thế? Ngươi hiện đang xuân phong đắc ý, đã giết không biết bao nhiêu là thổ phỉ. Bây giờ không chỉ hiệp danh nổi tiếng khắp nơi mà còn thu được rất nhiều tài vật. Một tên bắn hai chim, thật đúng là cao minh mà. Lại còn có ta giúp ngươi huấn luyện người……"

Độc Cô Bại Thiên tức thì ngắt lời lão:

"Lão nhân gia, ông có tin vào vận mệnh hay không?"

"Không tin"

"Ta cũng không tin. Ta chỉ tin vào con đường của chính mình phải do tự bản thân mình làm chủ. Chỉ là hiện tại có lại có một cảm giác bất an. Ta cảm thấy như tai họa sắp giáng xuống đầu ta rồi"

"Ngươi chẳng phải là không tin vận mạng sao?"

"Không sai. Nhưng thâm tâm của ta lại có một cảm giác, một cảm giác bất an khủng khiếp. Nếu như nói là có vận mạng thì bây giờ chính là lúc ta bắt đầu chống lại vận mạng của mình"

Lão phiến tử nhìn hắn , trầm ngâm một chút rồi nói:

"Vậy bây giờ ngươi tính làm gì"

"Nhờ lão nhân gia dẫn đám người Trương Bình, Lão Thích tới một nơi bí mật tạm thời ẩn mình huấn luyện bọn họ vài năm. Tất cả những tài vật của phi tặc ta nghĩ chắc cũng đủ cho mọi người chi dùng trong vài năm"

Lão phiến tử nhìn Độc Cô Bại Thiên nói:

"Sao ta càng nghe càng cảm thấy giống như ngươi đang sắp xếp hậu sự quá vậy?"

"Ta chỉ là dự phòng bất trắc thôi. Khi còn trẻ ta đã nhìn thấy tư chất cùng nhân phẩm của những đứa trẻ khốn khổ, về mặt này thì bọn nó tuyệt không có vấn đề. Vì vậy chỉ mong lão nhân gia tận sức. Trên con đường hành hiệp, mong lão nhân gia thỉnh thoảng cấp cho bọn họ một nhiệm vụ vô nghĩa nào đó để cho bọn họ từ đó có thể tốt hơn. Chứ nếu cứ lưu bọn họ quanh quẩn trong nhà thì....hắc hắc....chỉ khiến bọn họ......""

Lúc này, Độc Cô Bại Thiên không còn gì để lo lắng, bắt đầu đi tới Nam Cung thế gia.

Nam Cung thế gia quả không hổ danh là danh môn vọng tộc của Thanh Phong đế quốc. Cả một khuôn viên rộng lớn, phòng nối phòng, viện nối viện. Mặc dù không phải là nhà quyền quý nhưng nếu dùng từ"sâu như biển" để hình dung thì có lẽ cũng không quá.

Đại gia chủ Nam Cung Anh Hùng lúc này đang trong phòng khách ân cần tiếp đãi hắn

"Độc Cô hiền điệt quả nhiên là nhân trung chi long, là một nhân tài hiếm thấy. Nhìn qua là biết hiền điệt là một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa"

"Tiền bối đã quá khen khiến cho vãn bối thật lấy làm xấu hổ "

"Ha ha….hiền điệt không cần phải khách khí như vây. Nếu như không ngại thì có thể kêu ta một tiếng bá phụ"

"Vậy tiểu điệt xin mạn phép, bá phụ"

Độc Cô Bại Thiên trong lòng chửi thầm:

"Mẹ nó, cái lão hồ li ngươi có gì thì cứ làm đại luôn đi. Cứ quay vòng vòng thế này đau đầu quá"

"Tốt, như vậy chẳng phải chúng ta thân thiết hơn nhiều sao. Ta cũng xin nói thật. Nguyên ban đầu ta muốn mời hiền điệt tới đây là để uống rượu bàn chuyện võ lâm. Nào ngờ con gái của ta biết được, lại nghe danh tiếng của hiền điệt lại vang vọng khắp nơi, hơn nữa lại là thượng khách của ta nên nó nhất quyết muốn trao đổi võ công với hiền điệt

"Hả"

Độc Cô Bại Thiên nhất thời ngẩn người. Hắn đối với vị tiểu thư của Nam Cung thế gia cũng biết khá nhiều. Tiểu công chúa Nam Cung thế gia Nam Cung Tiên Nhi này danh tiếng cũng khá lớn, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ của Thanh Phong đế quốc, quốc sắc thiên hương mỹ lệ vô song. Thậm chí nếu xét danh tiếng thì còn trội hơn cả gia chủ của Nam Cung thế gia.

"Nam Cung tiểu thư muốn cùng ta trau dồi võ công thật khiến cho ta cảm thấy ngượng quá"

"Tiên Nhi, con mau ra đây"

Nam Cung Anh Hùng quay về phía bình phong gọi.

Một nữ tử diễm lệ từ sau bình phong bước ra. Một vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương, một nhan sắc khiến cho người khác không dám so sánh, khiến cho người ta nhìn lại phải tự xấu hổ về mình

Độc Cô Bại Thiên chỉ là ngây người ra rồi sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Đối với mỹ nhân như vậy thì có lẽ chỉ có Lý Thi là có thể sánh được. Nếu như Lý Thi đẹp lạnh lẽo như ánh trăng trên trời thì nữ tử trước mắt lại đẹp một cách nóng bỏng như vầng thái dương.

Độc Cô Bại Thiên phát hiện ra trong ánh mắt thiếu nữ như có vẻ khinh thường, trong lòng như bốc hỏa :

"Mẹ nó, ánh mắt ngươi như thế là thế nào, đẹp lắm sao? Ngươi nghĩ ngươi là nữ hoàng à. Ta XXX, ta XXX ngươi"

Suy nghĩ như vậy, Độc Cô Bại Thiên không hề e ngại đưa mặt nghênh đón lấy mục quang của Nam Cung Tiên Nhi, trong ánh mắt hàm chứa đầy sự gây chiến

Nam Cung Tiên Nhi cũng không kém đưa mắt nhìn thẳng hắn. Trong ánh mắt thấp thoáng giận dữ. Hai người mới lần đầu gặp mặt đã bắt đầu dùng mắt gây chiến với nhau

Nam Cung Anh Hùng ho khan một tiếng nói:

"Tiên Nhi, con còn không mau thi lễ với Độc Cô công tử"

Nam Cung Tiên Nhi y như một cô công chúa cao ngạo chỉ liếc nhìn Độc Cô Bại Thiên một cách khinh miệt, hừm một tiếng rồi ngồi qua một bên.

Lão hồ li lúng túng cười nói:

"Hiền điệt đừng lấy làm kỳ lạ. Đứa con của ta được ta nuông chiều quen rồi. Ai da….. ta có chuyện, các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi ra ngoài một chút"

Độc Cô Bại Thiên ngẩn người :

"Mẹ kiếp, cái gì? Cái gì? Lão hồ li ngươi bỗng nhiên bỏ đi để lại ta ở đây với con gái ngươi sao? Không lẽ lão muốn ta dụ dỗ con gái lão? Không đúng, mẹ kiếp, cái lão hồ ly này muốn thu phục ta nên ngang nhiên sử dụng mỹ nhân kế. Muốn dựa vào nữ nhân của lão là đệ nhất mỹ nữ tại Thanh Phong đế quốc tưởng là làm ta khuất phục sao. Ta XXX"

Nam Cung Tiên Nhi nghiêng đầu qua một bên nhìn hắn:

"Độc Cô Bại Thiên? Tiếng tăm cũng lớn lắm nhỉ?"

Thần thái mỹ lệ tỏa ra nét cao ngạo lạnh lùng

Độc Cô Bại Thiên chửi thầm:

"Mẹ kiếp, cái con nha đầu ngươi hãy đợi đấy. Sớm muộn gì ta cũng XXX ngươi"

Hắn không gấp gáp gì, đưa ly trà lên miệng hớp một ngụm rồi nói:

"Không lớn lắm"

"Ha ha….."Giọng cười của mỹ nữ vang lên như tiếng chuông ngân, chỉ có điều tư thái thì rất lạnh lùng

"Trước mặt bổn tiểu thư không cần phải ra vẻ chánh nhân quân tử. Loại người như vậy bổn tiểu thư ta thấy nhiều lắm rồi"

"Oh, bội phục, bội phục"

"Ngươi bội phục cái gì?"

"Thứ nhất, ta bội phục những kẻ dạo mạo ngụy quân tử kia. Bọn họ trước mặt một tiểu thư kiêu căng vô lễ, cao ngạo lại không biết chút lễ nghĩa như cô mà vẫn giữ được mặt mũi như vậy thật khiến cho ta rất lấy làm khâm phục. Thứ hai ta rất khâm phục cô. Bên trong của cô thua rất xa với khuôn mặt bên ngoài mà cô vẫn kiêu căng được như vậy khiến ta thật sự rất khâm phục.

Nam Cung Tiên Nhi tuyệt không hề giận dữ như Độc Cô Bại Thiên tưởng tượng mà ngược lại thần sắc từ từ hòa hoãn. Trên dung nhan kiều mặt nở ra một nụ cười thật rạng rỡ khiến cho cả căn phòng như sáng lên không ít.

"Độc Cô công tử quả nhiên là một hào kiệt không giống như những loại người chỉ biết a dua nịnh bợ, vô liêm sỉ khác. Mặc dù vừa rồi huynh đã nói những lời cay nghiệt châm biếm ta nhưng ta không hề giận dữ. Bởi vì hôm nay nhất định ta phải kết giao với anh hùng thật sự như huynh"

Độc Cô Bại Thiên thoáng kinh dị nhưng rất nhanh hắn đã hiểu cái đạo lý bên trong: đánh một cái , vuốt ba cái. Dù cho lúc nãy mình không quá cương ngạnh thì Nam Cung Tiên Nhi trước sau gì cũng phải mềm lại mà thôi. Cái này gọi là vừa bắt vừa thả đây mà. Đầu tiên ra vẻ uy hiếp mình, sau đó lại hòa hoãn lại. Cái này sẽ tạo cho người ta một tâm trạng là mình đối xử tốt với người ta nhưng vẫn khiến cho người ta có chút e dè đồng thời trong lòng người ta sẽ có một sự cảm kích. Nghĩ thông suốt, Độc Cô Bại Thiên không khỏi thầm bội phục nữ nhân diễm lệ đang đứng trước mặt. Nữ nhân này đúng là hiểu rất sâu xa về chế ngự tâm lý con người, lại vừa có tâm cơ thâm trầm nữa.

"Ha ha…..tiểu thư đúng là rất thú vị. Không ngờ lại nghĩ ra được một phương pháp đãi khách khác người như vậy"

"Độc Cô công tử còn trách ta sao?"

"Không, ta không có ý như vậy"

………………

"Độc Cô huynh thấy Nam Cung thế gia như thế nào?"

"Thực lực hùng hậu, cao thủ như mây. Nếu như tự xung là đệ nhất võ lâm thế gia tại Thanh Phong cũng không quá đáng"

"Người ngoài nhìn vào thì thấy Nam Cung thế gia phong quang rực rỡ, là một đại thế gia có thể khiến cho cả võ lâm Thanh Phong đế quốc run sợ. Nhưng đó chỉ là nhửng biểu hiện bên ngoài. Kỳ thật gia tộc đã sớm đi vào đường cùng rồi. Trong nhà cao thủ thì ít, nhân tài, tiền bạc không đủ……..Nam Cung thế gia lúc này giống như con sư tử đã về già, chỉ con có thể nhìn lại tiếc nuối chuỗi ngày xưa thôi."

"Ha ha….nếu như theo lời tiểu thư nói thì Nam Cung thế gia chỉ giống như một con hổ giấy. Nếu thật như vậy thì những môn phái khác chẳng qua chỉ là những con mèo giấy, chó giấy mà thôi….."

"Ta biết Độc Cô công tử không tin. A, ai có thể cùng Tiên Nhi chia xẻ nỗi lo âu này đây? Tiên Nhi thật la khổ mà……"

Trên khuôn mặt tuyệt sắc lộ nét thảm thương

Trong lòng Độc Cô Bại Thiên thoáng xao động. Trong người bỗng trỗi dậy một cảm giác thê lương, đồng tình cùng với Nam Cung Tiên Nhi

"Độc Cô đại ca có thể giúp ta được không? Ta thật sự rất cô đơn. Gia gia luyện công không cẩn thận bị tẩu hõa nhập ma nên bất đắc dĩ phải truyền chức gia chủ lại cho phụ thân. Đáng tiếc võ công của phụ thân không cao nên rất khó để cho các trưởng lão nể phục. Chỉ có mình ta chia xẻ nỗi lo âu với cha. Nhưng Tiên Nhi cảm thấy thật bất lực"

Nghe thấy giọng nói thê lương ai oán, Độc Cô Bại Thiên chỉ một chút xíu nữa là nói mình sẽ chia xẻ âu lo, toàn tâm toàn ý vì Nam Cung thế gia, vì nàng làm bất cứ chuyện gì thậm chí kể cả vì nàng mà chết. Nhưng đúng lúc này Chiến Thiên quyết cùng Kinh Thiên quyết hai loại công pháp đồng thời vận chuyển. Chiến Thiên chân khí cùng Kinh Thiên chân khí liên tục tuần hoàn khắp người làm cho đầu óc hắn trở nên tỉnh táo. Cảm giác đồng tình thương xót với Nam Cung Tiên Nhi cũng qua đó lập tức bị quét đi mất.

Độc Cô Bại Thiên nhớ lại những lời lão phiến tử giảng giải về võ công các phái. Trong ba tháng vừa qua hắn được lão phiến tử, một lão tổ tông nắm rất rõ võ công các phái trên khắp đại lục giảng giải, đặc biệt đối với các kì công bí pháp thì hắn cũng qua đó mà biết khá nhiều

"Điên đảo chúng sinh"

Bốn chữ này tức thì hiện lên trong đầu hắn. Không sai, Nam Cung Tiên Nhi chính là đang hướng về hắn thi triển kì công Điên đảo chúng sinh. Đây chính là thần công ma giáo nổi danh khắp đại lục. Thần công y hệt như tên, khi luyện đến cảnh giới đại thành thì có thể điên đảo chúng sinh. Người tu luyện công pháp này nhất định phải là mỹ nữ tuyệt sắc vì như vậy mới có thể mê hoặc lòng người để từ đó đoạt lấy nhân tâm. May mắn một điều là trong võ lâm có rất ít người luyện được tới cảnh giới tối cao. Chỉ là những ai đã luyện được thì đều là nhân vật tạo nên sóng gió trên đại lục.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.