Chương trước
Chương sau
Khắp người Độc Cô Bại Thiên, cương khí, kiếm khí như một cơn cuồng phong chuyển động quanh hắn. Cương khí cùng kiếm khí như tạo thành một trận phong nhận (hiểu là gió mà sắc bén như kiếm) khiến cho cây cối, đất đá khi tiếp xúc đều bị chấn tan hóa thành phấn mạt. Loan nguyệt trảm cùng ngũ giác tinh khi tiếp xúc với đạo long quyển phong này , cả hai cùng bốc thẳng lên không trung. m thang "Bùng " "Bùng" do cả hai va chạm lẫn nhau không ngừng vang lên, quang mang phát ra chói mắt khiến cho anh thái dương cũng như muốn ảm đạm, thất sắc. Hai thứ vũ khí "tinh nguyệt" sau khi đánh thật mạnh vào ngọn cuồng phong thì bị chuyển hướng nhắm thẳng vào một ngọn núi thật lớn gần đấy.

m thanh nổ lớn khiến cho quân hùng trên Vụ Ẩn phong ai nấy đều kinh hãi thất sắc. Dị tượng trên không trung phát ra ánh sáng cực mạnh khiến cho quần hùng lúc này cũng không còn cảm thấy địa chấn. Có không ít người ầm ầm kéo xuống chạy thẳng tới nơi xảy ra dị tượng.

Trong một mật thật dưới mặt đất sâu hơn mười mét của Vụ Ẩn phong, một lão giả tóc trắng ngồi trên giưởng tự nói với mình :

"Tiên linh quả nhiên là đã bị kinh động. Ài, trên thế gian sao lại còn có nhiều thánh cấp cao thủ như vậy chứ. Mười chín năm trước tại Trường Sinh cốc của Hán Đường đế quốc phát sinh dị tượng. Một tháng trước tại dãy núi phía bên ngoài Khai Nguyên thành của Thanh Phong đế quốc xuất hiện một thánh cấp cao thủ. Hôm nay lại xuất hiện thêm một người. Từ ba trăm năm trước ta đã đạt cảnh giới đại thành của đế cấp. Gần trăm năm qua ta đã cố công tu luyện nhằm hy vọng tiến nhập vào thánh cấp cảnh giới nhưng cuối cùng vẫn không thể. Hơn hai trăm năm đứng giữa cảnh giới đế cấp vẫn cứ cảm thấy thiếu nửa bước là có thể đạt được ước nguyện. Thật ra ai lại có thể (chết cha, đọc lại ơới thấy chỗ này thiếu vài dòng nữa mà chưa dịch được. Quên mất. Để mai bổ sung vậy. Xin lỗi mọi người).

Cùng lúc này, trên khắp đại lục khoảng vài chục nhân vật ở các nơi thần bí khác nhau đều có phản ứng

Mái tóc của Độc Cô Bại Thiên tung bay phất phơ. Trong phạm vi vài chục trượng xung quanh, tử sắc cương khí không ngừng tỏa ra, bao bên ngoài là huyết hồng kiếm khí trùng thiên. Độc Cô Bại Thiên đi từng bước từ ngọn núi này qua ngọn núi khác, hiển nhiên là đang sử dụng súc địa thành thốn trong truyền thuyết.

Tiên linh bất giác bật nói :

"Võ học của cảnh giới thánh cấp quả nhiên không tầm thường"

Độc Cô Bại Thiên nói :

"Ngươi vừa rồi cũng chẳng phải dụng võ học hay sao? Không lẽ thuật pháp siêu phàm thoát tục của tiên nhân lại khác biệt rất nhiều so với võ học? Theo như ta biết thì không như vậy"

Tiên linh nói:

"Thuật pháp mà tiên nhân tu luyện so với võ học khác nhau khá xa. TA chỉ là một tiên linh, nói đúng hơn là một linh thể, so với tiên nhân chân chánh thì cách xa rất nhiều, căn bản không thể so với bọn họ. Độc Cô huynh, xin mời tiếp tục. Lần này ta dụng tới pháp khí do ta tu luyện. Huynh cứ mặc tình mà ra tay, đừng lo làm tổn hại pháp khí của ta"

"Được, xin thỉnh giáo"

Từ miệng của tiên linh liền phun ra một thanh tiểu kiếm lam sắc dài khoảng ba thốn. Tiểu kiếm như có linh tính cứ bay vần vũ xung quanh tiên linh

"Đi"

Tiên linh khẽ hét lên. Tiểu kiếm bay phất phơ đón gió rồi khẽ rung động hóa thành một thanh kiếm xanh biếc dài ba xích, phát hào quang rực rỡ, sắc bén vô cùng, tràn đầy sát khí. Thanh kiếm như một đạo lưu quang nhắm thẳng Độc Cô Bại Thiên chém tới. Độc Cô Bại Thiên vội nắm chặt trường kiếm. Mặc dù chỉ là một thanh kiếm bình thường nhưng dưới nội lực của hắn, thanh kiếm tức thì phát hào quang rực rỡ. Trên thân kiếm mê vụ tỏa ra mù mịt, bên trong như ẩn chưa quang hoa lấp lánh. Độc Cô Bại Thiên hét lớn :

"Nghênh phong trảm"

Thiết kiếm tức thì quang hoa bộc phát, quang mang sáng lòa. Tử sắc kiếm cương từ thanh kiếm phát ra như một đạo trường hồng bay vụt lên nghênh đón phi kiếm

"Keng"

m thanh va chạm không ngừng vang lên. Tiên thiên kiếm cương sắc bén vô bỉ lúc này bị phi kiếm chấn tan ra khắp nơi. Tử sắc kiếm cương dần ảm đạm rồi tiêu thất. Phi kiếm bay vòng giữa không trung phát ra âm thanh nhè nhẹ như muốn hướng về chủ nhân để báo công cũng như hướng về Độc Cô Bại Thiên để thị uy. Sau đó phi kiếm lại như một đạo lưu quang chém tới Độc Cô Bại Thiên.

"Keng"

m thanh lại không ngừng vang lên. Lần này Độc Cô BẠi Thiên phải lui về phía sau vài chục trượng. Thiết kiếm mặc dù được Độc Cô Bại Thiên dồn công lực thánh cấp vào lúc này cũng đã gãy vụn. Độc Cô Bại Thiên ném những đoạn kiếm gãy qua một bên, hai tay giao chéo vào nhau hét lớn :

"Ma ngọc thủ"

Hai tay Độc Cô Bại Thiên lúc này hóa thành huyết hồng sắc, huyết khí bao phủ quanh bàn tay. Sau đó biến thành thanh hắc sắc, ma khí mù mịt để rồi cuối cùng bạch quang rực rỡ, bàn tay màu xanh đen lúc này trở nên trắng như ngọc phát ra bạch quang rực rỡ nhưng không kém phần quỷ dị. Nếu như trên thế gian có cái nào tối mỹ tối hoàn hảo thì đôi bàn tay của Độc Cô Bại Thiên lúc này chính là đôi tay mỹ lệ nhất thế gian. Nếu như so với đôi tay của thiếu nữ thì còn mị hoặc hơn nhiều, trong suốt như ngọc lại phát ra bạch quang rực rỡ.

Phi kiếm lam quang đại thịnh lần nữa chém tới Độc Cô Bại Thiên. Ma ngọc thủ lúc này phát ra bạch quang đầy nét quỷ dị được vung lên đón

"Bùng"

Một âm thanh thật lớn nổ ra.Phi kiếm không ngừng rung động để rồi sau đó quang hoa lại bộc phát chém tới. Hai tay của Độc Cô Bại Thiên lại một lần nữa đón đỡ trực diện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net

"Bùng"

Hai tay của hắn chập lại ép chặt phi kiếm vào giữa. Phi kiếm không ngừng chấn động như muốn thoát ra, chỉ có điều không thể chuyển động được một chút nào. Cuối cùng một thanh kiếm xanh biếc dài ba xích hóa trở lại thành một tiểu kiếm ba thốn, phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.

Độc Cô Bại Thiên phất mạnh tay. Tiểu kiếm như hóa thành một tia điện quang bắn thẳng về tiên linh. Tiên linh khẽ hé miệng thu hồi lại phi kiếm rồi cười nói:

"Hảo công phu. Lần này ta xin được lĩnh giáo ma ngọc thủ của Độc Cô huynh"

Độc Cô Bại Thiên bay bổng lên không trung. Ma ngọc thủ không ngừng vung ra. Tử sắc cương khí hóa thành từng ngọn chưởng ấn thật lớn liên tục ép xuống tiên linh. Tiên linh không ngừng tránh né, bay nhảy từ ngọn núi này sang ngọn núi khác. Chưởng ấn đánh xuống khiến cho từng đỉnh núi hóa thành mạt phấn, đất đá bay tứ tung. Khi bụi mù từ từ tan ra thì thấy các ngọn chưởng ấn đã đang lại hiện ra bao vậy lấy tiên linh vào bên trong

"Linh quang thuẫn"

Tiên linh hét lớn. Một cái lồng ánh sáng hiện ra bao trùm lấy tiên linh, trên bề mặt quang hoa không ngừng chuyển động. Ma ngọc thủ lúc này không ngừng đánh thẳng vào bề mặt quang thuẫn. Chỉ một lúc sau, linh quang thuẫn đã bắt đầu có dấu hiện rạn vỡ. Tiên linh lúc này cụng đã sức cùng lực kiệt, vội kêu lớn:

"Độc Cô huynh mau dừng lại đi. Ta không thể chịu đựng nổi nữa rồi"

Độc Cô Bại Thiên liền ngừng công kích rồi từ từ hạ xuống. Tiên linh nói :

"Xem ra đại hạn của ta cũng đã tới, không còn sống được bao lâu nữa rồi"

Thân ảnh của tiên linh lúc này cùng dần trở nên ảm đạm.

Độc Cô Bại Thiên nhíu mày nói:

"Để ta thử thử xem"

Nói xong đưa tay nắm lấy tay tiên linh. Một tay còn lại hướng thẳng lên trời, lòng ban tay đối diện với mặt trời, miệng thì hét lớn :

"Thâu thiên đoạt nhật"

Vừa dứt lời thì tử sắc cương khí cùng huyết hồng kiếm khí không ngừng tỏa ra cơ thể. Ánh mặt trời lúc này như tụ lại, hóa thành một đạo quang trụ chiếu thẳng vào lòng bàn tay. Không gian xung quanh như bị gãy đoạn. Ánh sáng khắp nơi như bị dồn lại về lòng bàn tay của Độc Cô Bại Thiên. Xung quanh ba trượng của Độc Cô Bại Thiên tức thì trở nên ảm đạm.

Tinh hoa của thái dương, tinh khí của thiên địa không ngừng từ bàn tay hướng trời của hắn truyền vào trong cơ thể của Độc Cô Bại Thiên rồi từ đó truyền qua người của tiên linh. Thâu thiên đoạt nhật đại pháp chính là công pháp nghịch thiên. Cây cối xung quanh tức thì bị khô héo, cả một vùng sơn lâm trong chớp mắt hóa thành khô cằn. Nguyên thể của tiên linh đang ảm đạm từ từ ngưng tụ, quang hoa từ từ rực rỡ lộ ra bản thể là nữ nhân.

"Độc Cô huynh mau dừng lại đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả vùng sơn lâm phụ cận cũng sẽ bị hủy diệt mất"

"Cây cối bị hủy thì đã sao?"

"Một ngọn cây ngọn cỏ cũng đều có sinh mệnh. Người tu luyện tối ki nhất là giết chóc, vì như vậy trái với thiên đạo."

"Thiên đạo là cái gì? Thiên đạo của ngươi chính là các quy tắc do các thần linh cường đại tạo ra. Cũng giống hệt như các quy định chế độ mà đám thống trị trên đại lục đặt ra. Như vậy gọi là công bằng sao? Chẳng phải những cái đó đều là phục vụ cho cường giả à?"

"Độc Cô huynh quá kích động rồi. Đạo cũng tốt, pháp cũng được. Nhưng khi nó đã tồn tại thì đương nhiên là có lý do."

Vừa nói, tiên linh vừa giật tay khỏi tay Độc Cô Bại Thiên rồi nói tiếp:

"Huống chi thiên đạo mà ta nói không phải là tiên quy giới luật mà huynh đang tưởng tượng. Bởi vì chính tiên phật cũng phải tuân theo thiên đạo mà"

Độc Cô Bại Thiên bay bổng lên đứng tĩnh lập tại không trung. Trong phạm vi ba trượng quanh người, tử sắc cương khí không ngừng phát ra. Ngoài ba trượng thì huyết hồng kiếm khí xung thiên.

"Trời là gì? Đạo là gì? Thiên đạo nằm trong tâm ta. Thuận thiên cũng được, nghịch thiên cũng tốt. Ta muốn đi trên chính con đường của riêng ta. Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật. Chỉ đơn giản một cái thiên đạo mơ hồ mà muốn ngăn cản ta sao. Hừm, ta muốn……. diệt thiên"

Tiên linh lắc đầu than:

"Độc Cô huynh, huynh muốn nhập ma rồi. Ta thật lo lắng giùm huynh"

"Nếu như thật giống những lời của ngươi nói thì hãy khiến cho ta thành ma mãi mãi chịu đọa lạc dưới hồng trần đi"

Một cỗ bá khí từ người Độc Cô Bại Thiên toát ra khiến hắn lúc này giống hệt như một vị ma thần giáng thế

Đúng lúc này, đám Đào khí nữ Thắng Nam, Lý Thi, Lỗ Phong Khôn, Lam Hải Thiên bảy thanh niên cao thủ cũng đã lên tới đỉnh núi ban đầu mà Độc Cô Bại Thiên cùng tiên linh đứng. Nhìn các ngọn núi xung quanh, cả đám nhất thơi ngây người.

Độc Cô Bại Thiên cùng tiên linh cũng đều đã sớm cảm ứng thấy bọn họ đã tới. Tiên linh nhìn hắn thi lễ nói:

"Độc Cô huynh xin cáo từ. Mong huynh hãy vì thiên đạo mà giữ lấy thiện niệm trong người"

Nói xong cả người hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về đỉnh Vụ Ẩn phong. Đồng thời lúc này Độc Cô Bại Thiên cũng phát ra một đạo huyết hồng kiếm khí nhắm thẳng về định Vụ Ẩn phong

Đám quần hùng đang tụ tập trên đỉnh Vụ Ẩn phong chỉ thấy một đạo lưu quang bay vụt lại rồi sau đó chợt biến mất không thấy tăm tích liền nhất thời kinh hãi hét lên. m thanh còn chưa dứt thì đã thấy một đạo huyết hồng kiếm khí từ trên không trung hạ xuống đánh thẳng vào tinh nguyên thạch ở trên đài đang do tông chủ Vụ Ẩn phong cùng các trưởng lão canh giữ. Tinh nguyên thạch tức thì bể nát tan vào hư không.

Tiếng kinh hô tức thì vang lên:

Thánh tích. Là Chiến Thiên võ thánh hiển thánh"

"Trời ơi, võ thánh nổi giận rồi"

"Không sai. Chiến Thiên võ thánh giận dữ vì bọn ta dám coi thường di vật của ông ta"

Bảy đại thanh niên cao thủ khi lên tới một đỉnh núi, nhìn xa xa thấy khắp noi cây cỏ héo khô xơ xác, cả một vùng sơn lâm hóa thành khô cằn thì ai nấy đều kinh hãi. Bặc Vụ Ti ánh mắt chợt vụt sáng nói:

"Các vị có nhìn ra gì không. Đây chẳng phải giống hệt như hậu quả do thần công Thâu thiên hoán nhật đại pháp trong truyền thuyết gây ra sao?"

Lỗ Phong Khôn nói:

"Hừm, thần công cái gì, là ma công thì có"

Hai mắt Lam Hải Thiên phát tinh quang nói:

"Không sai, đây quả thật là kết qua của ma công thâu thiên hoán nhật đại pháp"

Lý Thi nói:

"Chúng ta hãy chia ra tim kiếm xem có phát hiện gì mới không"

Bảy người chia nhau ra tìm kiếm. Không lâu sau thì nghe đào khí nữ kêu lớn:

"Mọi người mau qua đây xem ta tìm thấy thứ gì nè"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.