Độc Cô Bại Thiên trấn định nỗi bi ai trong lòng rồi mới lần nữa đẩy cửa bước ra.
Trên đường lúc này truyền đến tiếng huyên náo rầm trời, rất lâu cũng không lắng xuống.
Hắn thầm kinh hãi trong lòng, ca thanh của Liễu Như Yên thật đạt đến mức xuất thần nhập hoá, đem tình cảm hoà vào trong ca thanh, khiến người ta đồng cảm với nàng.
Hắn bước đến ngoài cửa phòng Huyên Huyên, áp sát tai cẩn thận lắng nghe, bên trong truyền ra tiếng hô hấp đều đều, tiểu nha đầu này hiển nhiên vẫn đang say ngủ. Đúng là một con mèo lười, lại ham ngủ như thế, không hiểu là công lực Đế cấp của cô ta làm thế nào mà luyện được. Độc Cô Bại Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lại cẩn thận khép cửa phòng lại, khẽ khàng bước tới.
Huyên Huyên yên lặng nằm đó, trên người đắp một tấm chăn, thân thể mềm mại toát ra vẻ đẹp dụ người. Mái tóc đen dài mềm mại phủ lên nửa gương mặt, lông mi cong dài, sống mũi thẳng cao xinh xắn, đôi môi hồng hồng, dáng vẻ kiều mị vô cùng hấp đẫn. Tiểu nha đầu lúc ngủ lại còn thoáng lộ nét cười, hai cái lúm đồng tiền loáng thoáng, bộ dạng ngây thơ, thuần chất tinh khiết. Một đoạn tay ngọc lộ ra khỏi chăn, giống như bạch ngọc tỏ quầng sáng mờ mờ, tán phát ánh sáng thánh khiết, nét đẹp tự nhiên, khiến người khác không dám có ý nghĩ khinh nhờn.
Độc Cô Bại Thiên đứng nhìn ngơ ngẩn, khung cảnh này là thế nào, tưởng cứ như là đang trong giấc mộng. Mỹ nhân ngủ trên giường đó là Huyên Huyên sao? Hắn cơ hồ không dám tưởng tượng. Thiếu nữ tập hợp nét xinh tươi, ngây thơ, thuần chất, thánh khiết như hoa hải đường, là một thể thống nhất những tính mâu thuẫn. Những khí chất bất đồng này làm thế nào lại xuất hiện trên cùng một người chứ?
Độc Cô Bại Thiên ngắm nhìn Huyên Huyên khắp người tán phát mị lực kinh nhân thầm nuốt nước miếng, hắn đột nhiên phát giác hắn rất đa tình. Cứ cho không thể quên Tư Đồ Minh Nguyệt, nhưng thân ảnh Lý Thi lưu lại cũng không thể phai mờ trong lòng hắn, còn hiện tại Huyên Huyên lại sản sinh sự dụ hoặc ghê gớm đối với hắn.
Nhưng nghĩ đến võ công khủng khiếp của Huyên Huyên, trong lòng lại cảm thấy lành lạnh. Nghĩ đến khi ở cung điện dưới đất "Không cẩn thận" đụng chạm thân thể cô ta một cái mà sém bị giết chết một cách bi thảm, "tấm lòng bừng bừng" của hắn lập tức bị dội một gáo nước lạnh. Huyên Huyên tức giận tuyệt đối là một ma nữ bạo quân, tuyệt đối không nên đụng vào, hắn cứ đứng yên lặng ngắm nhìn nàng.
Ngắm Huyên Huyên trong giấc ngủ say, trong đầu Độc Cô Bại Thiên xuất hiện một ý nghĩ táo bạo: Nếu như lúc này lấy diện cụ trên mặt nàng xuống, nàng nhất đinhj không biết. Nhưng lại có chút do dự, Huyên Huyên là cao thủ Đế cấp, chỉ cần không cẩn thận là có thể đánh thức nàng. Nghĩ đến nàng là cao thủ Đế cấp, tâm Độc Cô Bại Thiên chợt động, bản thân cứ như thế tiến vào "tẩm thất" của cao thủ Đế cấp, nhưng cao thủ Đế cấp này lại hoàn toàn không phát giác, điểm cổ quái này thật khó hiểu, sự tình này hoàn toàn là không có khả năng. Tính cảnh giác của một cao thủ Đế cấp tuyệt không thể kém như thế, đúng rồi, nhất định là tiểu nha đầu đang giả vờ ngủ, muốn xem phẩm hạnh của mình thế nào. Nghĩ đến đây, Độc Cô Bại Thiên không động thanh sắc, chuyển thân đi ra ngoài.
Tay vừa đẩy cửa, liền nghe thấy thanh âm lười nhác của Huyên Huyên vang lên: "Tiểu Bạch, làm sao im lìm vào rồi lại im lìm ra thế?"
Độc Cô Bại Thiên la thầm: "Nguy hiểm quá, tiểu nha đầu này quả nhiên là giả vờ ngủ. Mình thật là hồ đồ, vừa rồi âm thanh trên đường ồn ào như thế làm sao không đánh thức tiểu nha đầu này chứ. Vô luận từ phương diện nào thì tiểu nha đầu này cũng là giả vờ ngủ". Miệng lại nói: "Huyên Huyên, ngươi thật là một con mèo lười, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi mà còn nằm trên giường chưa chịu dậy? Ta vốn định kêu ngươi đi ăn cơm trưa, nhưng thấy ngươi ngủ say như thế, không nhẫn tâm đánh thức ngươi, chỉ đành im lìm đi thôi".
"Tốt quá, Tiểu Bạch ngươi mang cơm vào phòng dùm ta đi".
"Cái gì? Ngươi không phải dùng cơm cũng ngồi trên giường ăn đấy chứ?"
"Thế nào, không được sao?"
Độc Cô Bại Thiên đành thúc thủ đầu hàng.
Khi Độc Cô Bại Thiên dẫn điếm tiểu nhị quay lại phòng Huyên Huyên, tiểu nha đầu sớm đã chải đầu rửa mặt. Điệu hổ ly sơn, thì ra cố ý làm vậy.
Điếm tiểu nhị đặt mâm cơm xuống, chuyển thân bước ra. Không biết vì sao, Độc Cô Bại Thiên rất muốn xem tiểu nha đầu ăn cơm, nhưng bị Huyên Huyên kiên quyết đuổi ra.
"Huyên Huyên, có nam tử anh tuấn như ta ở trong phòng ngươi, ngươi không cho là chuyện rất vui vẻ hay sao?"
"Mặt đầy râu ria, nhìn thấy có khi còn mất ngon, ngươi mau biến đi". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Ta không phải đang mang diện cụ sao, để ta lấy nó xuống, cho ngươi thưởng thức "tuyệt thế dung nhan" của ta một chút".
"Bớt nhăng nhít đi, đức hạnh của ngươi ta đã sớm chán ngấy rồi".
Độc Cô Bại Thiên gương mặt đầy uỷ khuất: "Huyên Huyên chẳng lẽ sở thích của ngươi là có mới nới cũ sao? Tuyệt thế nam tử anh tuấn tiêu sai, phong lưu hào phóng, ngọc thụ lâm phong như ta cũng bị ngươi vô tình vứt bỏ sao?"
"Ầm".
Huyên Huyên đùng đùng đóng sập cửa lại, suýt nữa trúng vào mũi Độc Cô Bại Thiên.
Sau khi Huyên Huyên ăn cơm xong lại nghỉ ngơi một hồi rồi hai người rời khỏi khách sạn, không lâu đã đến ngoài thành.
Độc Cô Bại Thiên nói: "Huyên Huyên ngươi dự định đi đâu?"
"Ngao du đại lục, nơi nào thú vị thì đến đó. Chẳng hạn như địa phương giống cung điện dưới lòng đất mà chúng ta thám hiểm tối hôm qua, ta biết trên đại lục còn có mấy địa phương hứng thú như thế, ta phải đi xem mấy chỗ nữa".
Độc Cô Bại Thiên thầm tắc lưỡi, địa phương khủng bố như vậy lại cho là địa phương hứng thú, cao thủ Đế cấp đúng là không giống mọi ngưòi.
"Tiểu Bạch ngươi muốn đến nơi nào?"
"Ta cũng muốn ngao du đại lục, nhưng chí hướng của ta là giang hồ, ta muốn tất cả người trong giang hồ đều biết tên tuổi của Độc Cô Bại Thiên".
Huyên Huyên lắc đầu nói: "Xú tiểu tử, ngươi rất ngây thơ, đây chính là tham vọng của ngươi sao? Đợi khi ngươi nhiều tuổi ngươ sẽ hối hận, ngươi hối hận lúc tuổi trẻ đã phạm phải sai lầm. Kỳ thật, người sống trên thế gian, khó tránh khỏi bị danh lợi trói buộc, bất quá tất cả đều là hư ảo, đến cuối cùng vẫn là hư vô".
Độc Cô Bại Thiên nói: "Thật không ngờ tiểu cô nương Huyên Huyên bọn ta kạu giống như một lão hiền triết, tuổi còn trẻ mà tâm đã già rồi".
Huyên Huyên nói: "Xú tiểu tử, hãy nghiêm túc mà nghĩ cho kỹ đi, cho dù danh khí của ngươi trong giang hồ rất lớn thì có tác dụng gì chứ? Đó chỉ là hư danh, vẫn không bằng những kẻ trăm mưu ngàn kế, người ta hồ đồ đến đâu trong tay cũng có vài quân cờ. Còn ngươi, cái gì cũng không có, đến cuối cùng thì vẫn là một trường không không".
Độc Cô Bại Thiên nói: "Ta đối với quyền thế không thấy hứng thú, ta chỉ có hứng thú với võ công. Lần này ta đi trải nghiệm, chính là muốn học hỏi thần công tuyệt kỹ các thế gia các phái trên đại lục để hoàn thiện công pháp của bản thân, mục đích cuối cùng của ta là đạt đến cực cảnh của võ học, khám phá bí ảo của võ công".
Huyên Huyên thở dài: "Nhất nhập giang hồ, thân bất do kỷ", ta có một dự cảm, ngươi sẽ bị cuốn vào sự phân tranh quyền lợi trên đại lục. Giang hồ là một cái thùng nhuộm lớn, có nhiều sự tình không phải như ý của ngươi, nhưng ngươi phải thuận theo nó. Từ từ rồi ngươi sẽ phát hiện sự thay đổi của bản thân. "Nhất nhập giang hồ, thân bất do kỷ", một câu cũ rích nhưng lột tả rất thật sự đau xót và cam chịu của người trong giang hồ, diễn tả hết bản chất của gịang hồ.
Độc Cô Bại Thiên nói: "Giang hồ có nhiều sự cam chịu, nhưng ta khẳng định cũng có nhiều kích thích, sống qua cả một cuộc đời bình đạm, không bằng mười năm xông vào trong giang hồ, thống thống khoái khoái, tiêu dao tự tại. Biển rộng tha hồ cá lượn, trời cao mặc sức chim bay. Nam tử hán như Độc Cô Bại Thiên ta đâu thể sống cuộc đời tầm thường được, ta phải khiến cho cuộc đời của ta tràn đầy sắc thái truyền kỳ".
Huyên Huyên đứng trước bộ dạng kích động của hắn cười cười nói: "Xú tiểu tử, nhìn vẻ kích động của ngươi kìa, ta nghe nói cũng muốn xông vào giang hồ, tiểu hài tử như ngươi thì có ở khắp nơi, bảo đảm người giang hồ lập tức tăng lên mười lần".
Độc Cô Bại Thiên cười cười: "Tiểu hài tử này, ngươi cũng muốn xông vào giang hồ ư?"
Huyên Huyên nói: "Kỳ thật, ta cho dù muốn vào giang hồ cũng không được, ngươi có nghe qua có cao thủ Đế cấp nào đi khắp nơi rêu rao không? Giữa các cao thủ Đế cấp có một ước định, bất kỳ cao thủ đế cấp nào cũng không được tham dự vào tranh đấu của người võ lâm thông thường, bằng không một khi bị phát hiện, sẽ bị các cao thủ Đế khác hợp lực tấn công".
Độc Cô Bại Thiên lần đầu nghe nói, rất là hiếu kỳ: "Chuyện này là thật sao?"
Đương nhiên là thật, công lực cao thủ Đế cấp rất cao, thực lực một người có thể thao túng sống chết của vô số người, vì sự yên bình trên giang hồ, mọi người mới đặt ra hiệp định này, nhận thức chung này là của nhiều cao thủ Đế cấp".
"Trong giang hồ rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ Đế cấp chứ?"
"Đây là một bí mật, không phải cao thủ Đế cấp thì không nói cho ngươi biết được".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]